Chương 4

Ai Đức Mông nghe ra sự nghi ngờ của quả trứng rồng, trong lòng không khỏi lo lắng, thầm oán: Nhóc con, yên tĩnh một chút đi, cái người mềm cứng gì cũng không ăn này mà đá nhóc một cái, tôi không kịp đỡ nhóc đâu.

Có điều... Dù sao thì, đây cũng là quả trứng rồng duy nhất còn tồn tại có dấu hiệu của sự sống, Hách Nhĩ Mạn mà có ra tay chắc hẳn cũng sẽ có chừng mực.

Ý nghĩ vừa lóe lên trong đầu, chỉ thấy Hách Nhĩ Mạn cúi người xuống.

"Hách Nhĩ Mạn đừng..." Ai Đức Mông như ngừng cả thở, vội vàng tiến lên nửa bước, áp lực tinh thần ập tới từ đối diện khiến bước chân hắn ta khựng lại.

Bàn tay để hờ phía trên quả trứng rồng mãi không hạ xuống.

Năm ngón tay thon dài, nhưng lòng bàn tay có một vết sẹo nghiêng kéo dài toàn bộ bàn tay, các vết sẹo nhỏ trên ngón tay và đốt ngón tay nhiều vô số kể, nhìn thế nào cũng không giống như một bàn tay có thể dựa vào.

Nhưng mà, Ôn Nghênh trong quả trứng rồng đã cuộn tròn người lại, chờ Hách Nhĩ Mạn nhặt lên, thấy y đã một hồi lâu rồi vẫn không động đậy thì buồn bực, vuốt rồng gõ nhẹ vào vỏ trứng: "Woo —?!"

Đừng cái gì mà đừng!

Đừng nghe lời người đó!

Bế tôi!

Ý thúc giục của trứng rồng rất rõ ràng, nếu không phải nó không có khả năng nhảy, e rằng lúc này đã tự mình nhảy lên tay Hách Nhĩ Mạn rồi.

Mặc dù không thể nhảy, nhưng quả trứng nghiêng ngả một lúc cũng đã chạm được vào đầu ngón tay Hách Nhĩ Mạn.

Tiếng "cốc cốc" khi móng vuốt gõ vào vỏ trứng như có như không truyền một sự rung động nhẹ đến đầu ngón tay.

Hách Nhĩ Mạn thuận thế nhặt quả trứng rồng lên.

Lớp bụi bẩn bên ngoài quả trứng dính vào lòng bàn tay khiến màu da thay đổi, Hách Nhĩ Mạn lại dường như không hề hay biết, chỉ cúi đầu lặng lẽ nhìn quả trứng rồng đang lăn nhẹ trong tay mình.

Quả trứng hình như... rất vui.

Đầu ngón tay Hách Nhĩ Mạn hơi cong lên, bụng ngón tay âm thầm chống vào một bên trứng, giữ cho quả trứng đang lăn nghiêng ngả trở lại ngay ngắn, sau đó quay sang nhìn đồng tộc cách đó không xa: "Ai Đức Mông? Vừa rồi cậu nói gì?"

Ai Đức Mông ngây người nhìn quả trứng rồng đang nằm gọn trong tay Hách Nhĩ Mạn, y không hề trở nên kích động vì sự tiếp cận của Long tộc xa lạ, cũng không có bất kỳ hành động bài xích nào muốn đẩy quả trứng rồng ra, thậm chí còn trực tiếp cầm quả trứng bụi bặm trong tay, còn cho phép nó lăn lộn trên tay mình!

Làm bẩn hết cả tay Hách Nhĩ Mạn.

— Hắn ta nhìn thấy hết đó!

Cảnh tượng trước mắt khiến Ai Đức Mông quá sốc, nhất thời như mất đi khả năng ngôn ngữ, miệng khép khép mở mở, đừng nói là một câu hoàn chỉnh, ngay cả hơi hắn ta cũng không thể phát ra được.

Hách Nhĩ Mạn cau mày: "Ai Đức Mông?"

Ai Đức Mông im lặng thu hồi bước chân vẫn đang chống chọi với lãnh địa tinh thần lực của Hách Nhĩ Mạn: "Không, không có gì."

Hách Nhĩ Mạn chìa lòng bàn tay lên, quả trứng rồng quá nhỏ không biết ôm thế nào, dứt khoát cầm nó như thế, xoay người: "Đi thôi."

Ai Đức Mông đi theo phía sau, không khỏi tấm tắc làm lạ, cảm thán với tính cách xoi mói và thói quen không cho phép người khác đến gần của Hách Nhĩ Mạn, vậy mà lại có thể chịu đựng được việc quả trứng rồng lăn bụi đất đầy tay, ngay cả ống tay áo cũng không thoát khỏi.

Đồng thời cũng có hơi ghen tị, đó là một quả trứng rồng còn sống đấy.

Sống nhiều năm như vậy, Ai Đức Mông suýt nữa thì quên mất quả trứng rồng trông như thế nào rồi.

Ban đầu còn tưởng với tính cách của Hách Nhĩ Mạn, y sẽ không đến gần quả trứng rồng, không ngờ quả trứng lại trực tiếp bỏ qua hắn ta, chủ động tìm đến Hách Nhĩ Mạn.

"Cái đó... Cầm quả trứng rồng như vậy có mệt không? Hay là để tôi cầm giúp cậu một lát?" Bắt gặp ánh mắt Hách Nhĩ Mạn liếc qua, Ai Đức Mông cười hề hề sờ mũi: "Quả trứng rồng chắc là nặng lắm nhỉ?"

Ôn Nghênh vừa nghe thấy Ai Đức Mông nói chuyện thì rụt vào trong tay Hách Nhĩ Mạn, chỉ là kích thước quả trứng rồng như vậy, cậu rất khó di chuyển trong phạm vi lớn trên tay Hách Nhĩ Mạn, nghe thấy nội dung phía sau thì càng là dừng hẳn động tác: "Woo?"

Trứng rồng rất nặng sao?

Ôn Nghênh, một con rồng con “nửa mùa” còn chưa nở, chỉ biết sơ sơ về Long tộc, lĩnh vực kiến thức về trứng rồng càng là một mảng trống rỗng.

Nhìn thấy trứng rồng đang hiếu động bỗng nhiên dừng lại, Ôn Nghênh là đang suy nghĩ, nhưng trong mắt Hách Nhĩ Mạn, cậu lại giống như bị lời nói của Ai Đức Mông đả kích hơn.

Hách Nhĩ Mạn cau mày: "Không nặng."

Y nói: "Nó còn nhẹ hơn cả trứng rồng bình thường."

Lực cánh tay của Long tộc có thể cho phép bọn họ dùng tay không chiến đấu với cơ giáp.

Chỉ là nâng một quả trứng rồng nhỏ trên lòng bàn tay, trọng lượng trên tay nhẹ như lông hồng, căn bản không tốn chút sức lực nào.

Nếu không chú ý, có khi còn sẽ bỏ qua việc trong tay đang cầm một quả trứng rồng nữa.

Càng không cần phải nói đến việc mệt mỏi.

"Woo!" Ôn Nghênh vỗ vào quả trứng rồng một cái, đúng vậy!