Chương 30

Đối mặt với rồng con còn chưa phá vỏ, quả nhiên khác với việc huấn luyện đám chiến sĩ Long tộc dưới trướng.

Chiến sĩ Long tộc kiêu ngạo, đối mặt với mấy tên kia, căn bản không cần nhiều lời, trực tiếp đánh cho phục, rồi dùng tinh thần lực uy hϊếp trấn áp là được.

Nhưng trước mắt. . . hiển nhiên, loại phương thức này cũng không thích hợp.

Hách Nhĩ Mạn dừng một chút: "Xin lỗi."

Ôn Nghênh: "?"

Cậu mờ mịt ngẩng đầu lên, không hiểu Hách Nhĩ Mạn tại sao đột nhiên xin lỗi.

"Làm nhóc sợ sao?" Hách Nhĩ Mạn lạnh giọng nói: "Tôi sẽ sửa. Nhóc đừng sợ."

Ôn Nghênh há hốc mồm, cậu quả thực không thể tin được, Hách Nhĩ Mạn làm sao có thể làm cho biểu cảm và ngôn ngữ phân tách rõ ràng như vậy, vẻ mặt chính trực nghiêm khắc sát phạt, lại nói ra lời nói dịu dàng như thế.

Dùng giọng điệu cứng rắn nhất, nói ra lời nói dịu dàng nhất sao?

Khóe miệng Ôn Nghênh không tự chủ được cong lên, ý cười trên mặt càng đậm: [Tôi không có bị dọa, Hách Nhĩ Mạn, không cần xin lỗi.]

Cậu nghiêng đầu dựa vào vỏ trứng bên phải, nơi này là chỗ gần đầu ngón tay Hách Nhĩ Mạn nhất: [Tôi không thích người xin lỗi.]

Giọng nói dịu dàng mang theo ý cười giống như rót một dòng nước ấm vào trong lòng, đáy lòng không thể khống chế được dâng lên từng đợt cảm xúc, trái tim đã lâu không dao động, dường như sau khi gặp được trứng rồng đã dần dần trở nên sinh động, xa lạ.

Hách Nhĩ Mạn khẽ cụp mắt, mang trứng rồng ra khỏi dịch dinh dưỡng bổ sung tinh thần lực, không nhắc đến việc xin lỗi nữa, chuyển sang hỏi: "Vậy nhóc thích cái gì."

Ôn Nghênh suy nghĩ một chút, đáp án của vấn đề này quá rộng, hơn nữa thích vốn dĩ mang tính giai đoạn, không phải cứ thích một thứ mãi không thay đổi, nó có thể thay đổi ngay lập tức, món đồ bạn thích lúc này ngay giây tiếp theo có thể bạn sẽ không còn thích nó nữa.

Buồn ngủ nằm trên giường sẽ thích chăn mềm mại, khát sẽ thích uống nước lạnh, thích đá quý trên tay vịn cầu thang, loại vui thích ngắn ngủi này cũng là một loại thích.

Nếu vấn đề này nhất định phải có một đáp án xác thực.

Vậy thì cao hơn tất cả mọi thứ thích, hẳn là. . . [Người.]

Trong tinh thần thức hải của Hách Nhĩ Mạn vang lên thanh âm của rồng con, chỉ ngắn gọn rõ ràng một chữ, y nghe rõ nhưng lại theo bản năng hỏi lại: "Cái gì?"

[Thích Hách Nhĩ Mạn!] Giọng điệu Ôn Nghênh hơi cao, tâm tình vui sướиɠ lặp lại nói: [Thích Hách Nhĩ Mạn nhất!]

Cho dù là trước khi xuyên sách, hay là sau khi xuyên vào trở thành rồng con, cậu vĩnh viễn thích Hách Nhĩ Mạn.

Hơi thở Hách Nhĩ Mạn ngừng lại, mặc dù cách một lớp vỏ trứng, y vẫn có thể cảm nhận được cảm xúc nhiệt tình tràn đầy từ rồng con, sự gần gũi thân mật, đó là chân thật, thiên vị không chút che giấu.

Cứ như thể. . . Ở trong lòng rồng con, y vĩnh viễn đều đứng đầu, cho dù ở bất cứ lúc nào chỗ nào.

Tính cách của Hách Nhĩ Mạn hoàn toàn trái ngược với Ôn Nghênh nhiệt tình phóng khoáng, sự nhiệt tình của Ôn Nghênh ập vào mặt, y ngược lại có chút không biết phải phản ứng như thế nào, nhất thời cứng đờ tại chỗ, nhưng sự ấm áp trong lòng lại mãi không hề tiêu tan, ngược lại càng lúc càng mãnh liệt.

Ôn Nghênh cảm giác được dịch dinh dưỡng trên vỏ trứng bị lau sạch sẽ, cậu ở trong lòng bàn tay Hách Nhĩ Mạn lăn một vòng: [Người chuẩn bị đi ngủ sao?]

Qua một lúc lâu, dường như Hách Nhĩ Mạn mới tìm lại được giọng nói của mình: "Ừm."

Ôn Nghênh nhìn về phía ngoài cửa sổ, lúc ở trong vườn hoa nhỏ trời còn sáng rõ, từ phòng tối trở về cậu liền không để ý thời gian, lại ngâm dịch dinh dưỡng thật lâu, bất tri bất giác sắc trời đã hoàn toàn tối đen, trên bầu trời đêm u ám thỉnh thoảng có ánh sao lấp lánh.

Nhìn vầng trăng khuyết treo cao, Ôn Nghênh nghĩ, quả thật thời gian không còn sớm.

Chỉ là cậu vừa mới ngâm dịch dinh dưỡng xong, đúng lúc là thời điểm tinh thần phấn chấn.

Ôn Nghênh ngẩng đầu nhìn Hách Nhĩ Mạn, vừa lúc lại giúp Hách Nhĩ Mạn chải vuốt tinh thần lực một chút.

Mặc dù tinh thần lực của Ai Đức Mông không có tạo thành ảnh hưởng với Hách Nhĩ Mạn, nhưng để phòng ngừa bất trắc, vẫn nên trị liệu thêm vài lần sẽ tốt hơn.

Hách Nhĩ Mạn mang theo trứng rồng trở về phòng nghỉ, lúc đi ngang qua văn phòng, y liếc mắt nhìn khoang ấp trứng trên bàn làm việc, bước chân không dừng lại, trực tiếp đi vào phòng nghỉ.

Hách Nhĩ Mạn đặt trứng rồng lên một bên gối đầu: "Nhóc ngủ trước đi."

"Woo. . ."

Trên người Hách Nhĩ Mạn dính mùi máu tươi từ phòng tối, cho dù biết trứng rồng không ngửi thấy được, y vẫn đi vào phòng tắm tắm sạch mùi máu tanh trên người.

Ôn Nghênh rảnh rỗi không có việc gì làm, trong khi chờ Hách Nhĩ Mạn trở về cậu liền kiểm tra tinh thần thức hải của mình một chút, giới hạn tinh thần lực tăng trưởng rõ ràng, điểm này cậu cảm nhận rất rõ, nhưng lại chú ý tới dường như tinh thần thức hải cũng có dấu hiệu mở rộng.

Sau khi tinh thần lực cạn kiệt lại được bổ sung, không thể không nói là một phương pháp tốt để nâng cao tinh thần lực, nhưng khi sử dụng lại dễ buồn ngủ, dễ dẫn đến sử dụng tinh thần lực quá mức, khó nắm bắt được.

Cậu suy nghĩ quá tập trung, đến mức gối đầu lún xuống một bên, mới chú ý tới Hách Nhĩ Mạn đã trở về.

"Woo woo!" Ôn Nghênh lập tức vứt những suy nghĩ kia ra sau đầu, lăn một vòng lại gần giúp y chải vuốt tinh thần lực, cậu cọ cọ vào gò má Hách Nhĩ Mạn, [Hách Nhĩ Mạn, người mau đi ngủ đi.]

Hách Nhĩ Mạn chỉ nghĩ chắc cậu mệt mỏi, tay nâng trứng rồng đặt lên trên gối một chút, tránh cho trong lúc trứng rồng ngủ mơ mơ màng màng lăn xuống.

Điều chỉnh tốt vị trí, y nhắm mắt lại: "Ngủ ngon."

"Woo!"

Ngủ ngon.