Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tại Sao Ác Long Không Thể Là Hệ Chữa Trị?

Chương 29

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hách Nhĩ Mạn vội vàng trở về phòng, lại mở thêm hai bình dịch dinh dưỡng.

Ôn Nghênh vốn đã mơ màng sắp ngủ, sợ Hách Nhĩ Mạn lo lắng tưởng rằng cậu ở bên trong xảy ra chuyện gì, nên đã cố gắng không ngủ, chỉ để khi Hách Nhĩ Mạn hỏi thì cậu có thể kịp thời đáp lại.

Trứng rồng được ngâm vào dịch dinh dưỡng, được bao bọc bởi những sợi tơ tinh thần lực mềm mại, tinh thần thức hải cạn kiệt tinh thần lực như vùng đất khô cằn được dòng suối mát tưới tắm.

Ôn Nghênh duỗi người một cái, loại cảm giác sử dụng tinh thần lực đến cực hạn rồi lại lấp đầy tinh thần thức hải này, hình như có thể tăng trưởng tinh thần lực.

Thêm hai bình dịch dinh dưỡng nữa, cậu cũng có thể hấp thụ tinh thần lực bên trong.

Ôn Nghênh bắt đầu hấp thụ tinh thần lực liền không còn cảm thấy buồn ngủ nữa, cậu bèn tiến lại gần vỏ trứng, cẩn thận quan sát khe hở trên đó.

Hiện tại trứng rồng đang được ngâm trong dịch dinh dưỡng, nhưng ở khe hở lại không thấy dịch dinh dưỡng thấm vào.

Cậu giơ móng vuốt bám vào khe hở, thử dùng sức dọc theo khe hở.

-- Ở bên trong bóp vỏ trứng, hẳn là không tính là bị ngoại lực phá vỏ.

Chỉ là, bộ móng vuốt được mệnh danh là cỗ máy xé toạc cơ giáp giữa tinh tế, độ cứng vượt xa một loại vật liệu thép hiếm có lại trở nên vô cùng yếu ớt khi đối mặt với vỏ trứng.

Đặc biệt là còn có một lớp gì đó giống như màng mỏng vô hình, chặn móng vuốt của cậu.

Tuy vỏ trứng đã xuất hiện vết nứt, nhưng lớp màng khí bên trong vẫn chưa bị vỡ.

"Woo woo!" Ôn Nghênh ghé sát vào khe hở kêu lên một tiếng, muốn thử xem âm thanh có thể xuyên qua lớp màng khí này hay không.

Hách Nhĩ Mạn!

"Tôi đây."

"Woo..." Trước khi vỏ trứng nứt ra, cậu kêu như vậy, Hách Nhĩ Mạn cũng có thể nghe thấy tiếng, hình như lớp màng này không ảnh hưởng lắm, chỉ là tạm thời khiến cậu không thể phá vỏ mà thôi.

Hách Nhĩ Mạn đổi sang một hộp thủy tinh lớn hơn, cảm nhận được tinh thần lực trong dịch dinh dưỡng biến mất, liền bổ sung thêm một bình vào: "Đỡ hơn chút nào chưa?"

"Woo, woo!" Ôn Nghênh hồi phục rất nhanh, gần như vừa được ngâm vào dịch dinh dưỡng là tinh thần đã phấn chấn trở lại.

Ôn Nghênh xây dựng liên kết tinh thần, cười nói: [Bây giờ tôi cảm thấy rất tốt. Vỏ trứng bị nứt ra cũng không có cảm giác khó chịu gì, Hách Nhĩ Mạn đừng lo lắng cho tôi.]

Hách Nhĩ Mạn xụ mặt, giọng nói điềm tĩnh: "Phá vỏ là hiện tượng bình thường, tôi không lo lắng."

Ôn Nghênh nghiêng đầu, liên kết tinh thần cũng mang theo cảm xúc, tuy không thể đạt đến mức độ chia sẻ cảm xúc hoàn toàn, nhưng lại có thể cảm nhận được nỗi sợ hãi ẩn giấu trong lòng Hách Nhĩ Mạn, cậu dụi dụi vào lòng bàn tay Hách Nhĩ Mạn: [Nhưng mà tinh thần thức hải của Hách Nhĩ Mạn rất hỗn loạn nha.]

Đầu ngón tay Hách Nhĩ Mạn khựng lại, sau đó lại cầm lấy một bình dịch dinh dưỡng, thản nhiên nói: "Nhóc còn đang yếu ớt, đừng dùng tinh thần lực để xem tinh thần thức hải."

Ôn Nghênh nghe vậy thì khẽ cười, giọng nói nhẹ nhàng: [Tôi không có xem mà Hách Nhĩ Mạn.]

Câu nói này là thật, hiện tại tinh thần lực của Ôn Nghênh không thích hợp để trị liệu, cũng không dám mạo muội tiến vào tinh thần thức hải.

Chỉ là suy đoán mà thôi.

"..."

Thấy vậy, Ôn Nghênh biết ngay mình đoán đúng rồi.

[Tôi biết chừng mực mà Hách Nhĩ Mạn.] Ôn Nghênh cách lớp vỏ trứng khẽ vỗ nhẹ vào ngón tay y, [Không phải bây giờ tôi rất ổn sao.]

Vừa rồi nếu không phải Ôn Nghênh kiên trì muốn vào phòng tối, Hách Nhĩ Mạn đã bế cậu về phòng ngủ trên tầng trên rồi.

Chỉ là chuyện trị liệu tinh thần lực, Ôn Nghênh không biết giải thích như thế nào, cũng không tiện kể lại cậu đã làm như thế nào, may mà Hách Nhĩ Mạn cũng không truy hỏi.

So với việc ức chế xao động tinh thần lực, thứ Hách Nhĩ Mạn quan tâm hơn, chính là cơ thể của rồng con.

Bề mặt dịch dinh dưỡng gợn sóng, giống như dòng nước đang cuộn trào, sợi tơ tinh thần ẩn hiện bên trong đó.

Hách Nhĩ Mạn nhìn trứng rồng trong tay, y có nguyên tắc và giới hạn của riêng mình, nhưng khi đối mặt với trứng rồng, dường như chuyện gì cũng khó lòng từ chối, không biết là không nỡ, hay là không muốn từ chối.

Ôn Nghênh nhìn ra ngoài qua khe hở trên trứng, chỉ có thể nhìn thấy huân chương trên vai Hách Nhĩ Mạn, tuy không thể nhìn thấy toàn bộ như khi nhìn vỏ trứng, nhưng lại rõ ràng hơn.

Thấy Hách Nhĩ Mạn im lặng hồi lâu không trả lời.

Ôn Nghênh nhỏ giọng nói: [Hách Nhĩ Mạn, người giận rồi sao?]

[Hách Nhĩ Mạn đừng giận.]

"Không giận." Nói giận thì không bằng nói là Hách Nhĩ Mạn đang tự kiểm điểm bản thân, y không nên như vậy, "Lần sau không..."

[Không có lần sau!] Ôn Nghênh trả lời dứt khoát, không thể giơ ba ngón tay thề liền giơ móng vuốt phải lên, [Tôi hứa!]

Giọng nói trẻ con nghe vô cùng kiên định, thái độ kiên quyết.

Ôn Nghênh cứ thế nhận lỗi, dáng vẻ ngoan ngoãn nghe lời, ngược lại khiến cho vẻ lạnh lùng Hách Nhĩ Mạn cố gắng xây dựng hoàn toàn sụp đổ.

Vừa rồi... có phải y đã quá nghiêm khắc với trứng rồng rồi không?
« Chương TrướcChương Tiếp »