Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tại Sao Ác Long Không Thể Là Hệ Chữa Trị?

Chương 28

« Chương TrướcChương Tiếp »
Khoảnh khắc Ôn Nghênh tiếp xúc lòng bàn tay với Ai Đức Mông, liền lập tức dẫn dắt tinh thần lực của mình, thế nhưng --

Cậu vẫn không thể nhìn thấy rõ tinh thần lực của Ai Đức Mông.

Xem ra không liên quan đến việc tiếp xúc hay không.

Ôn Nghênh nghĩ, cậu có thể nhìn thấy tinh thần lực của Hách Nhĩ Mạn, có lẽ cũng là do có một phần quan hệ huyết thống.

Long tộc có quan hệ huyết thống gần gũi hơn, trong cảm giác về tinh thần lực hẳn là cũng nhạy bén hơn xa so với những người khác.

Giống như là liên kết tinh thần lực, đồng tộc có quan hệ huyết thống sẽ xây dựng dễ dàng hơn một chút so với đồng tộc không có quan hệ huyết thống.

Nhưng trước mắt, tình hình của Ai Đức Mông rất tệ.

Ôn Nghênh cử động móng vuốt, một lần nữa giơ tay chống lên vỏ trứng, đã tạm thời không có cách nào chữa trị triệt để, vậy thì ít nhất có thể giảm bớt đau đớn do rối loạn tinh thần lực tạo thành, giảm bớt đau đớn, Ai Đức Mông cũng sẽ không tự làm hại bản thân nữa.

Chỉ là tinh thần lực cạn kiệt muốn điều động càng thêm khó khăn, giống như một dòng suối tự nhiên, dòng suối chảy ra với tốc độ chậm chạp, tinh thần lực vừa mới khôi phục được một chút, lập tức đã bị Ôn Nghênh phân tán ra ngoài.

Ai Đức Mông học theo Hách Nhĩ Mạn, dùng tay nâng đỡ trứng rồng, một quả rất nhỏ, đặt trên tay gần như không có chút trọng lượng nào.

Đúng là một nhóc con đáng yêu mà.

Được trứng rồng quan tâm là một cảm giác rất kỳ diệu.

Trước đó đã quen với việc gặp vấn đề thì cắn răng chịu đựng chống đỡ, nghĩ đến mãi mãi cố gắng vượt qua khoảng thời gian này là được rồi.

Sự quan tâm của trứng rồng, khiến trong lòng Ai Đức Mông cảm thấy ấm áp.

"Cậu nói xem, tôi vừa chạm vào trứng rồng, liền cảm thấy tinh thần thức hải ổn định hơn không ít." Ai Đức Mông như đang nói đùa nghĩ, đây hẳn là tác dụng tâm lý, khi mà phần lớn tinh thần của hắn ta đều bị trứng rồng chiếm cứ, giống như thật sự ngay cả đau đớn cũng không còn rõ ràng như vậy nữa.

Ôn Nghênh khẽ ngáp một cái, tiếp tục khuếch tán tinh thần lực.

Ổn định là tốt rồi.

Tinh thần lực của cậu, thật sự có hiệu quả trị liệu đối với Long tộc bị rối loạn tinh thần lực.

Lúc đầu Ôn Nghênh chỉ là suy đoán, bây giờ mới coi như là thật sự xác nhận.

Cố gắng phân tán ra chút tinh thần lực cuối cùng, Ôn Nghênh thở phào nhẹ nhõm, hiện tại ngay cả tinh thần thức hải cậu cũng không mở ra được.

Hậu quả của việc làm như vậy chính là, hiện tại Ôn Nghênh cảm thấy rất mệt mỏi, phi thường mệt mỏi, mí mắt giống như bị treo ngàn cân, mắt nheo thành một đường chỉ, mới miễn cưỡng không ngủ thϊếp đi.

Ôn Nghênh há miệng nhưng lại không phát ra tiếng, cuối cùng chỉ có thể phát ra tiếng mũi rầu rĩ: "Woo..."

Ai Đức Mông chú ý tới dường như ánh sáng trên trứng rồng nhạt đi, còn tưởng rằng là tinh thần lực của mình ảnh hưởng đến cậu: "Trứng rồng làm sao vậy?"

"Mệt mỏi rồi." Hách Nhĩ Mạn nhận lấy trứng rồng, "Tôi đưa nhóc ấy về nghỉ ngơi, cậu cũng về thu dọn một chút đi."

Ai Đức Mông cười rạng rỡ khoát tay áo: "Tôi ở lại đây một lát."

Tinh thần lực vẫn chưa hoàn toàn ổn định, Ai Đức Mông không dám mạo hiểm bước ra khỏi căn phòng này.

Hách Nhĩ Mạn nghe vậy gật gật đầu, vừa xoay người, chỉ nghe thấy một tiếng "rắc".

Âm thanh rất nhỏ, giống như thứ gì đó vỡ vụn.

Ôn Nghênh đang ghé vào lòng bàn tay y mơ màng ngủ thϊếp, cậu ngơ ngác ngẩng đầu lên, nhìn thấy một vết nứt nhỏ xíu ở nơi phát ra âm thanh: "Woo... woo?"

Đây là cái gì?

Ôn Nghênh duỗi móng vuốt chạm nhẹ, khe hở nhỏ hẹp chỉ đủ để thấy được vết nứt, nhưng móng vuốt bám vào mép cũng không thể nhét vào được.

Đây là... sắp phá vỏ rồi sao?

Ôn Nghênh lần đầu tiên làm rồng con rơi vào trầm tư, đây là dấu hiệu trứng rồng sắp phá vỏ, hay là do lúc nãy cậu và Ai Đức Mông dùng tinh thần lực đối kháng, vô tình làm nứt vỏ trứng?

Nhưng hiện tại ngoại trừ cảm thấy hơi mệt ra, Ôn Nghênh không cảm thấy có gì khó chịu khác thường, tiêu hao tinh thần lực quá độ bản thân sẽ mệt mỏi, cho nên... vỏ trứng bị nứt có ảnh hưởng gì đến rồng con hay không, Ôn Nghênh cũng không biết.

Hiển nhiên Hách Nhĩ Mạn cũng nghe thấy tiếng động này, đầu ngón tay y lướt nhẹ trên vỏ trứng, khe hở không thể nhìn thấy bằng mắt thường, trên lớp vỏ trứng nhẵn bóng, cảm giác khi đầu ngón tay chạm vào vết nứt rất rõ ràng.

"Đừng sợ." Hách Nhĩ Mạn xoay người đi lên tầng, bước chân trầm ổn có chút vội vàng, giọng nói vẫn điềm tĩnh, "Đây là hiện tượng bình thường. Trước khi rồng con phá vỏ sẽ trải qua một thời gian dài vỏ trứng bong tróc."

Xuất hiện vết nứt, chính là dấu hiệu vỏ trứng bong tróc, sắp sửa phá vỏ.

Ôn Nghênh yên lặng lắng nghe, thậm chí từ trong lời nói của y cậu còn đọc ra được ý “phổ cập khoa học” từ góc độ người ngoài cuộc, thản nhiên trước mọi việc.

Ngoại trừ... đầu ngón tay đặt trên vỏ trứng không nhịn được run nhẹ, và những ngón tay đang dần siết chặt, để lộ ra cảm xúc trong lòng Hách Nhĩ Mạn lúc này, y không hề bình tĩnh như vẻ ngoài của y.
« Chương TrướcChương Tiếp »