Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tại Sao Ác Long Không Thể Là Hệ Chữa Trị?

Chương 25

« Chương TrướcChương Tiếp »
Âm thanh ở phía xa vẫn còn đó.

Ôn Nghênh nằm gọn trong túi áo của Hách Nhĩ Mạn, có thể cảm nhận được họ đang tiến gần hơn đến trung tâm của âm thanh.

Từ phản ứng bất thường của Hách Nhĩ Mạn ban nãy, Ôn Nghênh mơ hồ đoán được có lẽ người phát ra âm thanh là người quen của Hách Nhĩ Mạn.

Nếu Hách Nhĩ Mạn nghi ngờ có kẻ địch xâm nhập, y sẽ không nghĩ đến việc đưa cậu trở lại khoang ấp trứng trước.

Trong tòa nhà trống rỗng, chỉ một tiếng động nhỏ cũng đủ để tạo ra tiếng vang vọng.

Càng đến gần, tiếng thở dồn dập thậm chí còn át cả tiếng bước chân của Hách Nhĩ Mạn.

"Rầm!"

Âm thanh nặng nề như thể kim loại nặng bị kéo lê trên mặt đất, phát ra tiếng động trầm đυ.c.

Càng đến gần tâm điểm hỗn loạn, tinh thần lực tràn ra xung quanh càng trở nên hỗn độn, như thể không khí mà họ hít thở cũng bị bao trùm bởi tinh thần lực xao động thô bạo.

Ôn Nghênh ở trong túi áo chỉ có thể nhìn thấy ánh sáng le lói từ khe hở phía trên đầu, nếu không cố tình ngẩng lên, trước mắt cậu chỉ toàn là một màu đen kịt.

Môi trường u ám nhuốm màu mực hòa quyện với âm thanh, khiến người ta bất giác căng thẳng.

"Sao, sao cậu lại đến đây?"

-- Là giọng của Ai Đức Mông.

Chỉ là so với trước đây, giọng nói của Ai Đức Mông lúc này rất khẽ, như thể bị ai đó bóp nghẹt cổ họng, trong lúc khó thở, ngực phập phồng dữ dội, âm thanh khó khăn phát ra từ cổ họng.

Nghe như bị thương, hay là... tinh thần lực có vấn đề?

Trong nguyên tác bút mực đều tập trung vào Hách Nhĩ Mạn, còn những chuyện khác của Long tộc phần lớn đều được miêu tả qua loa.

Vì vậy, hiện tại Ôn Nghênh cũng không chắc chắn lắm, Ai Đức Mông bị xao động tinh thần lực, hay là gặp phải chuyện gì đó dẫn đến rối loạn tinh thần lực.

Ôn Nghênh suy nghĩ một chút, dựa vào mép túi, chống vỏ trứng rồng, thò phần đầu ra khỏi túi để nhìn ra ngoài.

Cậu thấy Ai Đức Mông dựa lưng vào khung cửa, những giọt mồ hôi to như hạt đậu lăn dài trên trán, tay nắm chặt tay nắm cửa, gân xanh nổi rõ trên mu bàn tay, máu tươi chảy ra từ cổ tay, nhuộm đỏ chiếc vòng kim loại giống như cùm tay đeo trên cổ tay.

Một bên của chiếc vòng kim loại được nối với một sợi xích sắt to bằng hai cổ tay người trưởng thành, lắc lư theo động tác ấn tay nắm cửa của Ai Đức Mông.

Ôn Nghênh hít vào một hơi lạnh, nhìn chằm chằm vào sợi xích giam cầm trông nặng nề kia, đại khái cũng đoán được tình hình hiện tại.

Rối loạn tinh thần lực của Long tộc sẽ tạo ra cảm xúc chán ghét bản thân mình, cộng thêm việc tinh thần lực sẽ xâm nhập ngược vào tinh thần thức hải của chính họ, cảm giác đau đớn khiến họ mất đi lý trí, vô thức tấn công tất cả mọi người, cho đến khi tinh thần lực cạn kiệt mới bình tĩnh lại, đây quả thực là một quá trình dài đằng đẵng và đau đớn.

Để không ảnh hưởng đến người vô tội, khi cảm nhận được tinh thần lực của mình có dấu hiệu bất thường, Long tộc sẽ chủ động bước vào một căn phòng kín có thể ngăn cách tinh thần lực, được tạo nên từ vật liệu cứng nhất vũ trụ, nơi đây, còn được Long tộc gọi là phòng tối.

Ôn Nghênh biết đây là một cách để Long tộc vượt qua giai đoạn rối loạn tinh thần lực, trong nguyên tác cũng có miêu tả, nhưng đã lược bỏ rất nhiều chi tiết.

Nhưng chưa bao giờ cậu nghĩ rằng trong cuộc chiến chống lại tinh thần lực, lại thê thảm đến vậy.

Nhìn thấy những dòng chữ trong nguyên tác, không hề gây sốc bằng việc tận mắt chứng kiến cảnh tượng này.

Sợi xích sắt to bằng miệng bát trói chặt tứ chi, eo và cổ, những vết máu nhỏ li ti trên người đều là do Ai Đức Mông tự mình tạo ra khi cố gắng giữ tỉnh táo.

Thể chất cường tráng của Long tộc khiến họ không dễ dàng chết như vậy, nhưng khoảnh khắc này lại có vẻ mỉa mai một cách kỳ lạ.

Những giọt máu đông đặc "tí tách" "tí tách" rơi xuống, không biết từ lúc nào trên mặt đất đã loang lổ một vũng máu.

Ôn Nghênh sững sờ, hồi lâu sau mới lấy lại tinh thần.

Cậu mím môi suy nghĩ, cố gắng giữ bình tĩnh, gượng ép ngưng tụ một tia tinh thần lực trong tinh thần thức hải gần như cạn kiệt của mình, thử xoa dịu tinh thần lực hỗn loạn xung quanh như đã làm với Hách Nhĩ Mạn.

Nhưng khi cậu giải phóng tinh thần lực, cậu phát hiện ra rằng mình không thể nhìn thấy tinh thần lực của Ai Đức Mông.

Phải biết rằng trước đây khi trị liệu cho Hách Nhĩ Mạn, cậu có thể nhìn thấy rất rõ ràng tinh thần lực của Hách Nhĩ Mạn, cũng như những tổn thương trong tinh thần thức hải của y.

Ôn Nghênh nhíu mày, có phải vì cậu chưa đến gần Ai Đức Mông không?

Tại sao lại không có phản ứng nào.

Thấy vậy, Hách Nhĩ Mạn lại tỏ ra bình thản, rõ ràng là đã quá quen với tình huống này, ngược lại còn nhìn về phía tay nắm cửa trong tay Ai Đức Mông, trầm giọng hỏi: "Chuyện gì vậy?"

Ai Đức Mông mấp máy môi, còn chưa kịp nói đã bị máu tươi sặc: "Khụ khụ, khụ... Tôi..."

Hắn ta có chút lúng túng lau đi vết máu đỏ tươi nơi khóe miệng, bất lực lắc lắc tay nắm cửa trong tay: "Chất lượng không đảm bảo rồi."
« Chương TrướcChương Tiếp »