Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tại Sao Ác Long Không Thể Là Hệ Chữa Trị?

Chương 24

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hách Nhĩ Mạn đứng dậy, bế trứng rồng quay trở lại, không quên dỗ dành: "Bên ngoài rất nguy hiểm, nhóc hãy ở trong khoang ấp trứng đợi tôi, tôi đi rồi sẽ quay lại ngay."

"Woo --!" Tiếng rồng con kéo dài, rõ ràng là đang phản đối.

Bên ngoài nguy hiểm, để tôi ở lại nơi người không nhìn thấy chẳng phải cũng rất nguy hiểm sao!

Ôn Nghênh không ngừng "Woo woo woo woo", Hách Nhĩ Mạn thấy trứng rồng lo lắng đến mức sắp nói được, liền đưa tay lên xoa dịu: "Để tôi đi xem tình hình trước đã."

"Woo ah. . . !" Ôn Nghênh dụi đầu vào lòng bàn tay Hách Nhĩ Mạn, nhất quyết muốn đi theo.

Trong không khí tràn ngập tinh thần lực xa lạ, giống như những hạt mưa bồn chồn trong thời tiết yên tĩnh, đang kìm nén để chuẩn bị cho một cơn mưa tầm tã.

Tinh thần thức hải của Hách Nhĩ Mạn vốn đã bấp bênh, nếu đến gần và đối đầu với tinh thần lực xa lạ này, nếu lúc đó y đặt cậu vào l*иg ấp, cậu sẽ phải lăn trong vỏ trứng bao lâu mới có thể ra ngoài.

Không thể kết nối tinh thần lực, không thể nói chuyện trực tiếp, Ôn Nghênh cũng không thể giải thích rõ ràng, bản thân "woo woo" mệt mỏi, bèn giảm âm lượng, nằm im lặng tiếp tục phản đối: [Woo, ah. . . !]

Đưa tôi đi.

Đưa tôi đi cùng!

Tôi không yên tâm khi người đi một mình.

Giọng nói nhỏ bé yếu ớt như đang thút thít, lẩm bẩm liên tục, nghe không giống như đang trách móc, mà giống như không muốn bị bỏ lại trong khoang ấp trứng, tủi thân vô cùng.

Hách Nhĩ Mạn dừng bước.

Trứng rồng đang... khóc sao?

Tiếng thút thít yếu ớt.

Nghe rất giống.

Đặc biệt là bây giờ quả trứng rồng đang nằm im lìm một chỗ, rõ ràng là rất buồn.

Ngay cả những đường hoa văn rồng màu vàng kim nhạt trên trứng rồng cũng trở nên mờ nhạt hơn.

Nhận ra điều này, Hách Nhĩ Mạn hiếm khi tỏ ra lúng túng.

Long tộc có tính cách mạnh mẽ, khóc lóc không thể giải quyết vấn đề, ngay cả trong thời kỳ hoàng kim của Long tộc, có rất nhiều rồng con khi mới sinh ra, vì bị huấn luyện cảm thấy khó chịu khóc lóc, đều sẽ bị huấn luyện viên nghiêm khắc phê bình rồi tăng cường luyện tập.

Họ chưa bao giờ đối xử nhẹ nhàng với đồng tộc của mình-- cho dù đối phương ở độ tuổi nào.

Hách Nhĩ Mạn từng làm huấn luyện viên, mặc dù đã lâu rồi, những rồng con được huấn luyện ngày nào giờ đã trưởng thành, có thể tự mình chiến đấu trên chiến trường, nhưng khi nhìn thấy y, chúng vẫn cảm thấy sợ hãi.

Hách Nhĩ Mạn luôn cứng rắn, bất kể lúc nào, trong hoàn cảnh nào, cũng không bao giờ mềm lòng.

Nhưng lúc này... đối mặt với quả trứng rồng trước mặt mình.

Đừng nói tỏ ra cứng rắn, ngay cả khi nói chuyện Hách Nhĩ Mạn cũng phải cân nhắc kỹ lưỡng, cố gắng kiềm chế giọng nói của mình, tránh để giọng nói nghe quá lạnh lùng, lại càng nhẹ nhàng hơn, dịu dàng nói: "Nhóc đừng khóc nữa."

Y muốn dỗ dành rồng con.

Nhưng vị thủ lĩnh Long tộc bách chiến bách thắng trên chiến trường, khi đối mặt với quả trứng rồng của mình lại không biết phải nói gì, suy nghĩ hồi lâu, chỉ khô khan bổ sung: "Được không?"

Ôn Nghênh không hề khóc: "?"

Nhận ra dường như Hách Nhĩ Mạn đã hiểu lầm điều gì đó.

Trong đầu cậu lóe lên một ý nghĩ, lập tức khóc to hơn: "Woo, huhu!"

Khi giả vờ khóc cậu còn cố tình gõ vào vỏ trứng rất nhịp nhàng, cả quả trứng trông như thể bị bắt nạt thảm hại.

Hách Nhĩ Mạn không thể nhìn thấy tình hình của rồng con bên trong qua lớp vỏ trứng, thấy rồng con đau lòng buồn bã, y cau mày, sau một hồi cân nhắc, y lên tiếng: "Tôi có thể đưa nhóc đi cùng, nhưng. . ."

"Woo woo?!" Quả trứng rồng "vụt" một cái đã đứng thẳng dậy.

Thật sao?!

Câu nói tiếp theo của Hách Nhĩ Mạn đột ngột dừng lại, y cụp mắt, mím môi mỏng, chìm vào trầm tư nhìn trứng rồng không có chút dáng vẻ khóc lóc nào.

Ôn Nghênh: ". . ."

Phản ứng nhanh quá.

Ban đầu chỉ định lăn người, kết quả sơ ý không kiểm soát được, quả trứng rồng bị lật úp.

Thực tế, ngay khi hành động cậu đã dừng lại, dùng tay đẩy quả trứng rồng, cố gắng để quả trứng rồng đang dựng đứng nghiêng xuống một chút, trông đỡ lộ liễu hơn.

Nhưng dường như đã thất bại.

Ôn Nghênh chớp chớp mắt, nhỏ giọng chột dạ gọi tên Hách Nhĩ Mạn: "Woo woo. . ."

Hách Nhĩ Mạn cúi đầu nhìn cậu hồi lâu, ngay khi Ôn Nghênh tưởng y tức giận thì Hách Nhĩ Mạn bất đắc dĩ thở dài.

Đầu ngón tay thon dài khẽ chạm vào quả trứng rồng, dường như ngay cả động tác cũng toát lên vẻ bất lực, Hách Nhĩ Mạn dặn dò: "Lát nữa ở trong túi áo tôi, nhớ giữ im lặng."

Đây là đồng ý đưa cậu đi cùng rồi.

Ôn Nghênh đột nhiên mở to mắt, rạng rỡ lao về phía trước, dụi dụi vào đầu ngón tay Hách Nhĩ Mạn, vui vẻ đồng ý: "Woo woo!"

Được ạ!
« Chương TrướcChương Tiếp »