Chương 22

Mặc dù dịch dinh dưỡng không quá sâu, nhưng vì sự an toàn của trứng rồng, Hách Nhĩ Mạn vẫn áp dụng cách an toàn nhất để đưa trứng rồng vào.

Y xắn tay áo lên, dùng khăn giấy khử trùng lau sạch sẽ, lòng bàn tay hướng lên trên, tay nâng đỡ trứng rồng, từ từ hạ xuống sát mép hộp thủy tinh, từ đầu đến cuối ánh mắt đều đặt trên người trứng rồng, cẩn thận quan sát phản ứng của trứng rồng.

So với sự cẩn thận của Hách Nhĩ Mạn, Ôn Nghênh lại tùy ý hơn nhiều.

Cho đến khi được thả vào dịch dinh dưỡng, cậu vẫn rất yên tĩnh.

Ôn Nghênh ở trong trứng rồng không có cảm giác gì, chỉ cảm giác được dịch dinh dưỡng bao bọc khác với cảm giác được tấm đệm bao bọc, dịch dinh dưỡng sẽ mềm mại hơn một chút.

Hơn nữa...

Cậu có thể nhìn thấy tinh thần lực đang di chuyển bên trong dịch dinh dưỡng.

Rất ít, giống như những sợi tơ cực mảnh.

Ôn Nghênh dùng tinh thần lực của mình hấp thụ những sợi tơ này, từ khi xuyên sách đến giờ, cậu chỉ mới nhìn thấy tinh thần lực của Hách Nhĩ Mạn, so sánh ra thì sợi tơ tinh thần này nhỏ hơn nhiều.

Loại dịch dinh dưỡng này, đã không còn tác dụng đối với tổn thương trong tinh thần thức hải của Hách Nhĩ Mạn.

Ôn Nghênh nghĩ, nếu như cậu có thể đưa tinh thần lực của mình vào dịch dinh dưỡng, thì liệu có hiệu quả với Hách Nhĩ Mạn không?

Cậu nheo mắt đầy suy tư, suy nghĩ về tính khả thi của phương pháp này.

"Nhóc đang nghĩ gì vậy?" Hách Nhĩ Mạn dùng đầu ngón tay khẽ lắc trứng rồng, "Ngủ rồi à?"

"Woo woo!" Ôn Nghênh ngưng tụ tinh thần lực, dùng ý thức đáp lại, [Tôi mới vừa tỉnh mà.]

Làm sao có thể buồn ngủ nhanh như vậy được.

Hách Nhĩ Mạn khẽ cười, Ôn Nghênh nghe thấy tiếng cười liền ngẩng đầu lên, không bỏ lỡ nụ cười trên mặt Hách Nhĩ Mạn.

"Sao vậy?" Hách Nhĩ Mạn cầm lấy trứng rồng đang nằm ngang, "Nhóc không thích như vậy sao?"

Ôn Nghênh lắc đầu, nhớ ra bây giờ chỉ có thể giao tiếp với Hách Nhĩ Mạn bằng liên kết tinh thần, Hách Nhĩ Mạn không thể nhìn thấy động tác của mình, bèn mở miệng nói: [Không phải.]

Không liên quan gì đến dịch dinh dưỡng.

Ôn Nghênh nhìn Hách Nhĩ Mạn khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng vô cảm, không khỏi nhẹ giọng nói: [Hách Nhĩ Mạn, người phải cười nhiều lên nha.]

Trong liên kết tinh thần, giọng nói của Ôn Nghênh vang lên, Hách Nhĩ Mạn khựng lại một chút: "Cái gì?"

[Tôi hy vọng người có thể luôn vui vẻ.]

Ánh mắt Hách Nhĩ Mạn thay đổi, đồng tử đen láy dần nhuốm màu vàng kim, hơi thở hơi chùng xuống, trong l*иg ngực vốn tĩnh lặng như chết, lúc này trái tim đang bắt đầu đập ổn định lại.

Y cúi đầu nhìn trứng rồng trong tay, hồi lâu không nói gì.

Một lúc sau, Hách Nhĩ Mạn nhẹ giọng lên tiếng: "Ừm."

Dừng một chút, như thể đang đưa ra một lời hứa nào đó, Hách Nhĩ Mạn trầm giọng nói: "Tôi sẽ."

Nghe vậy, Ôn Nghênh cong mắt: [Hách Nhĩ Mạn là tốt nhất.]

Trong lúc nói chuyện, tinh thần lực tản ra cuộn lấy những sợi tơ tinh thần đang trôi nổi trong dịch dinh dưỡng dung hợp hấp thụ, sau đó lại dùng tinh thần lực của mình từ từ dệt thành một tấm lưới mềm mại tỉ mỉ, dùng lực cực kỳ nhẹ nhàng tiến vào tinh thần thức hải của Hách Nhĩ Mạn.

Phải nhanh chóng khỏe lại nhé, Hách Nhĩ Mạn.

...

Sau khi ngâm mình trong dịch dinh dưỡng một lúc, cho đến khi không còn cảm nhận được bất kỳ sợi tơ tinh thần lực nào bên trong, Ôn Nghênh duỗi người, gõ gõ vỏ trứng: "Woo woo!"

Hách Nhĩ Mạn nghe thấy tiếng động, vươn tay nhấc trứng rồng lên: "Có thấy tốt hơn không?"

"Woo!"

Rất tốt!

So với vài lần trước, sau khi trị liệu tinh thần lực đều thường mệt mỏi rã rời, nhưng hiện tại cậu lại không hề cảm thấy mệt mỏi chút nào, chỉ là tinh thần lực đã cạn kiệt, vẫn chưa thể điều động được.

Hách Nhĩ Mạn lau dịch dinh dưỡng trên vỏ trứng rồng: "Nếu nhóc thích có thể ngâm thêm một lúc nữa."

"Woo..."

Ôn Nghênh đáp lại, trong lòng đã bắt đầu tính toán, kết hợp với dịch dinh dưỡng, phải mất bao lâu nữa cậu mới có thể trị liệu hoàn toàn cho Hách Nhĩ Mạn.

Hách Nhĩ Mạn đặt tờ giấy ướt sang một bên hộp thủy tinh, nói: "Tôi xuống lấy ít đồ, nhóc..."

"Woo woo!" Ôn Nghênh không chút do dự lựa chọn đi cùng y, trước tiên không nói đến việc bản thân ở trong trứng rất nhàm chán, nếu bị bỏ lại trong phòng, chẳng khác nào tự nhốt mình trong hai lớp vỏ, chán chết mất. Nếu bên ngoài xảy ra chuyện gì đột xuất, cậu cũng có thể kịp thời ổn định tinh thần lực giúp Hách Nhĩ Mạn.

Hiện tại trứng rồng không có cách nào thiết lập liên kết tinh thần, nhưng Hách Nhĩ Mạn nhìn thấy dáng vẻ sốt ruột của trứng rồng như muốn chui vào túi mình, không cần liên kết tinh thần, y cũng biết ý của rồng con.

"Được. Chúng ta cùng đi chung." Hách Nhĩ Mạn nắm chặt trứng rồng, nhưng không cất vào túi.

Lúc này, trong toàn bộ tòa nhà lớn, ngoại trừ người máy dọn dẹp vẫn đang hoạt động, thì không còn ai khác.

Trong khoảng thời gian giới nghiêm, chỉ có hai người được phép xuất hiện trong tòa nhà văn phòng.

Vì vậy, Hách Nhĩ Mạn cũng không giấu giếm gì, nhân tiện đưa trứng rồng xuống dưới hóng gió.