Chương 20

Nhưng nghĩ đến những gì được miêu tả trong nguyên tác, Hách Nhĩ Mạn là người sống đơn độc, không gần gũi với ai. Ôn Nghênh chợt hiểu ra, có lẽ Hách Nhĩ Mạn không thích mối ràng buộc huyết thống này, cậu ngập ngừng nói: [Người rất để ý đến chuyện đó sao? Về sự tồn tại của tôi.]

"Không." Hách Nhĩ Mạn nhận ra sự dè dặt của quả trứng rồng, bèn bế cậu từ trong túi ra, đặt trong lòng bàn tay, "Tôi rất vui."

Vui vì nhóc là của tôi.

Vui vì không cần phải tìm những lý do vô lý kia mới có thể giữ nhóc lại.

Sự thay đổi cảm xúc khiến Hách Nhĩ Mạn vốn ít nói không biết phải diễn tả như thế nào, y chưa bao giờ gặp phải tình huống như vậy, nhưng lại căng thẳng hơn cả khi đối mặt với những người đứng đầu quốc gia.

Hách Nhĩ Mạn dừng một chút, nhẹ giọng nói: "Tôi rất vui."

Như để khẳng định tính xác thực trong lời nói của mình, Hách Nhĩ Mạn lặp lại một lần nữa.

Ôn Nghênh cong mắt, không biết vì sao, từ trong lời nói của Hách Nhĩ Mạn lại nghe ra được sự vụng về không thuộc về y: [Tôi cũng rất vui.]

Chiếc đuôi nhỏ sau lưng rồng con không ngừng vẫy vẫy, nếu không phải điều kiện không cho phép, bây giờ cậu đã lăn từ đầu này sang đầu kia bàn rồi.

Ôn Nghênh cố gắng điều khiển tinh thần lực quấn lấy đầu ngón tay Hách Nhĩ Mạn, thân thiết cọ cọ: [Rất rất... rất vui.]

Không có bất kỳ sự tiếp xúc thực sự nào, tinh thần lực như ảo ảnh nhẹ nhàng xẹt qua như một cơn gió thoảng.

Đầu ngón tay Hách Nhĩ Mạn khẽ động đậy, tinh thần lực ấm áp của Ôn Nghênh thuận theo đó quấn quanh đốt ngón tay y, y vốn định trêu chọc móc móc một chút, nhưng đáng tiếc tinh thần lực của Ôn Nghênh đã tiêu hao quá nhiều trong quá trình trị liệu cho y, cho dù ngưng tụ cũng không thể duy trì được bao lâu.

Ôn Nghênh còn chưa kịp điều khiển tinh thần lực làm gì, tinh thần lực ngưng tụ đã tự động tiêu tán.

Cảm giác trên đầu ngón tay Hách Nhĩ Mạn biến mất, y xoa xoa hoa văn rồng màu vàng kim nhạt, dường như màu sắc đã đậm hơn một chút.

Long tộc chưa phá vỏ có thể sử dụng tinh thần lực sao?

Từ khi Long tộc xuất hiện cho đến nay, vấn đề này chưa từng có bất kỳ tài liệu nào ghi chép, hoặc do người nhân giống trứng rồng ghi lại, về sau Long tộc không còn một quả trứng rồng nào được sinh ra, cùng với sự biến mất của công việc nhân giống, tài liệu về trứng rồng lại càng ít đi.

Nhưng vừa rồi, Hách Nhĩ Mạn cảm nhận rõ được tinh thần lực của quả trứng rồng.

Hơn nữa còn không phải là loại vô thức tràn ra khi có cảm xúc vui mừng, mà là có ý thức khống chế chính xác.

Nếu tinh thần lực của trứng rồng này mạnh hơn một chút, cho dù không phá vỏ, cũng có thể dùng tinh thần lực để lấy đồ vật.

-- Trứng rồng của y có thiên phú rất cao trong việc khống chế tinh thần lực.

Hách Nhĩ Mạn đặt quả trứng rồng trở lại trước sách truyện chưa đọc xong, nói: "Còn mấy phần tài liệu nữa, đợi tôi xem xong sẽ đưa nhóc xuống dưới đi dạo."

Tính cách trứng rồng rất hoạt bát, ở mãi một chỗ cũng sẽ thấy chán.

Vừa hay đợi lúc nào vắng người thì xuống dưới.

Tuy rằng đang ở trong địa bàn của Long tộc, trên tinh cầu phần lớn đều là đồng tộc, nhưng chuyện liên quan đến trứng rồng, dù là chuyện nhỏ cũng không thể lơ là.

"Woo woo!" Ôn Nghênh không có ý kiến gì, đều nghe theo sự sắp xếp của Hách Nhĩ Mạn.

Quả trứng rồng hình bầu dục đứng ngay góc sách truyện dựng đứng, nhìn rất rõ ràng, chỉ là Ôn Nghênh cảm thấy ở trong trứng như vậy rất khó chịu, bèn quay đầu lại nhìn.

Nhìn thấy cánh tay của Hách Nhĩ Mạn ở ngay sau lưng mình không xa, liền di chuyển về phía sau một chút, ngửa người ra sau tìm chỗ dựa.

Vừa vặn dựa vào cánh tay của Hách Nhĩ Mạn, quả trứng rồng hơi nghiêng một chút, tạo thành một độ dốc không bị trượt xuống, nằm trong quả trứng rồng vừa vặn thoải mái.

Hách Nhĩ Mạn nghiêng đầu, kéo tấm đệm mềm trước sách truyện ra sau một chút, để trứng rồng vừa có thể dựa vào mình, vừa có thể nằm trên tấm đệm.

"Woo!" Ôn Nghênh ngẩng đầu lên, cười tít cả mắt.

Vỏ trứng rất cứng nhưng không giữ ấm, chỉ cách một lớp vỏ trứng nằm trên bàn làm việc lâu như vậy tuy không cảm thấy lạnh, nhưng rõ ràng nằm trên tấm đệm sẽ thoải mái hơn.

Đang là thời điểm giữa hè.

Ánh nắng buổi trưa gay gắt.

Tia nắng bị kính ngăn cách phần lớn, chỉ còn lại hơi ấm le lói chiếu vào trong phòng.

Giọng đọc của sách truyện đều đều, Ôn Nghênh xem chưa được một nửa đã bắt đầu ngáp ngắn ngáp dài.

Có lẽ là đã qua đi sự mới mẻ khi xem cuốn đầu tiên, nội dung của cuốn thứ hai không được hấp dẫn cho lắm.

Cũng có thể là do vừa rồi tiêu hao quá nhiều tinh thần lực, tinh thần không đủ, thật sự rất buồn ngủ.

Ôn Nghênh duỗi người, chậm rãi trượt xuống theo vỏ trứng, cuộn tròn ở phía dưới: "Woo woo..."