Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tại Sao Ác Long Không Thể Là Hệ Chữa Trị?

Chương 19

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Hiểu rồi." Ai Đức Mông tắt màn hình, chiếc USB chứa dữ liệu so sánh gen xoay tròn trong tay mình, "Cái này còn giữ lại không? Hay là tôi trực tiếp tiêu hủy nó?"

Bây giờ bề ngoài nhìn thì sóng yên biển lặng, nhưng thực chất sóng ngầm đang cuồn cuộn, chuyện nội gián vẫn chưa có manh mối, những gì liên quan đến quả trứng rồng, tốt nhất là không nên giữ lại.

Hách Nhĩ Mạn: "Đưa cho tôi."

Ai Đức Mông không phản đối, trực tiếp ném chiếc USB qua: "Được, cậu xử lý đi."

Chỉ là nghĩ đến dữ liệu đó, hắn ta đưa tay lên xoa cằm, không nhịn được trêu chọc: "Cậu cũng bình tĩnh thật đấy. Biết quả trứng rồng là con của mình, vậy mà không có chút biểu cảm kinh ngạc nào."

Ai Đức Mông chỉ thấy Hách Nhĩ Mạn lúc nào cũng lạnh lùng, tin tức động trời này, đến Hách Nhĩ Mạn cũng không hề dao động.

Hách Nhĩ Mạn ký tên, đặt tập tài liệu sang bên phải: "Chuyện nhỏ, không cần phải ngạc nhiên."

Ôn Nghênh nghiêng đầu, thật sao?

Ai Đức Mông đứng cách xa nên không để ý lắm, nhưng Ôn Nghênh nằm gọn trong túi áo khoác của Hách Nhĩ Mạn, áp sát vào bụng y, nên có một số phản ứng không tự nhiên nào đó, cậu không thể không nhận ra.

Ôn Nghênh tản tinh thần lực ra, chạm móng vuốt vào vỏ trứng, sờ soạng rồi giao tiếp ý thức với Hách Nhĩ Mạn như lúc nãy, trêu chọc nói: [Hách Nhĩ Mạn, tim người đập nhanh quá.]

Tâm trạng thay đổi là điều đương nhiên, chỉ là không bộc lộ ra mặt.

Hách Nhĩ Mạn đưa tay quả trứng rồng đang ngoi đầu ngọ nguậy, nhét cậu trở lại túi: [Là ảo giác.]

"Vậy... lúc nãy cậu nói, trứng rồng để trong phòng ấp trứng là an toàn nhất, cậu cứ lo việc của mình đi, hay là để tôi mang trứng rồng đến phòng ấp trứng hộ cho?" Ai Đức Mông phát huy tinh thần sẵn lòng giúp đỡ, định tiến lên bế quả trứng rồng đi.

"Woo woo!"

Không muốn đâu!

Trứng rồng từ chối lời đề nghị của chú.

Hách Nhĩ Mạn không có ý định đưa quả trứng rồng ra, ngả người ra sau ghế: "Trứng rồng ở bên cạnh ba ruột của nó thì tốt hơn."

Ai Đức Mông: "Lúc nãy cậu đâu có nói như vậy."

"Lúc nãy khác, lúc này khác." Ánh mắt Hách Nhĩ Mạn đầy ẩn ý nhìn hắn ta, "Cậu phải học cách linh hoạt chứ."

"..."

Ai Đức Mông trợn tròn mắt nhìn Hách Nhĩ Mạn, hầy -- lời hay lời xấu đều để cậu nói hết rồi.

Ý không muốn đưa quả trứng rồng đi quá rõ ràng, đến cả kẻ ngốc như Ai Đức Mông cũng nhìn ra được.

"Haiz, được rồi, đợi lúc nào cậu bận, tôi lại đến trông chừng trứng rồng cho."

Hắn ta cười tủm tỉm nói: "Trứng rồng nhỏ, ở đây chán thì đến tìm chú chơi nhé."

Nhìn khuôn mặt đột ngột xuất hiện bên cạnh bàn, Ôn Nghênh theo bản năng rụt người lại trong quả trứng rồng, giơ móng vuốt ra: "Woo woo!"

Ai Đức Mông thấy dáng vẻ sợ hãi của cậu, không khỏi bật cười ha ha.

Hắn ta nghiêng đầu né tập tài liệu Hách Nhĩ Mạn ném tới, giơ tay chụp lấy, lại cầm tập tài liệu vào tay: "Không trêu nhóc nữa, chú đi đây. Hẹn gặp lại nhé nhóc con."

Đặt tập tài liệu xuống, Ai Đức Mông vui vẻ đi ra ngoài.

Ôn Nghênh chớp chớp mắt: "Woo woo..."

Tạm biệt.

Ai Đức Mông dừng bước: "Nhóc đang chào tạm biệt chú à? Hay là nhóc muốn nói muốn đi với chú?"

Ôn Nghênh nghe vậy lập tức rụt người về túi của Hách Nhĩ Mạn, tránh hiểu lầm, quyết định không thò đầu ra nữa.

Ai Đức Mông đoán cũng đã đoán được câu trả lời, thấy quả trứng rồng trốn nhanh như vậy, lại cảm thấy vui vẻ vì màn diễn kịch vừa rồi của mình: "Xem ra trứng rồng nhỏ không muốn đi cùng chú, vậy chắc chắn là chào tạm biệt rồi."

Công việc nhiều, trách nhiệm nặng nề, tuy rất muốn ở lại trêu chọc trứng rồng nhỏ, nhưng Ai Đức Mông còn có việc quan trọng hơn phải làm, nán lại thêm chút nữa, chắc chắn không thể ở lâu hơn được nữa, bèn chào tạm biệt: "Lần sau đến chú sẽ mang đồ ăn ngon cho nhóc. Ừm... hy vọng trước lúc đó nhóc có thể phá vỏ."

Chỉ là chuyện trứng rồng phá vỏ, không ai có thể nói trước được.

Thêm nữa, bọn họ còn thiếu rất nhiều thông tin về quả trứng rồng này, thời gian nhân giống và tuổi đều không rõ.

Trứng rồng có thể ngủ một giấc đến sáng hôm sau đã phá vỏ ra rồi, cũng có thể sau một năm nửa năm mới xuất hiện một chút vết nứt, thời gian là thứ khó đoán nhất.



Ai Đức Mông vừa rời đi, văn phòng lại yên tĩnh trở lại.

Ôn Nghênh là do ngoại trừ tiếng "Woo woo" ra thì không thể phát ra âm thanh nào khác, còn Hách Nhĩ Mạn đơn thuần là do tính cách ít nói, so với Ai Đức Mông nói không ngừng nghỉ, quả thực là hai thái cực.

"Woo woo?" Ôn Nghênh gõ vào vỏ trứng để thu hút sự chú ý của y.

Nhìn kỹ mới phát hiện, ánh mắt của Hách Nhĩ Mạn không hề tập trung, nói cách khác, y không hề nhìn vào tập tài liệu đang mở trên bàn, mà là đang chìm đắm trong suy nghĩ của chính mình.

Ôn Nghênh nhân lúc Hách Nhĩ Mạn buông tay, dựa vào lòng bàn tay y, tản ra tinh thần lực, tò mò hỏi: [Hách Nhĩ Mạn, người đang nghĩ gì vậy?]

Hách Nhĩ Mạn nói: "Nhóc."

Ôn Nghênh ngẩn người, không ngờ lại nhận được câu trả lời này.
« Chương TrướcChương Tiếp »