Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tại Sao Ác Long Không Thể Là Hệ Chữa Trị?

Chương 17

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chuyện này cũng không thể giao cho người khác được, lỡ đâu mở ra xem, phát hiện là so sánh gen của một gen xa lạ với tất cả các gen của Long tộc khác, chỉ cần có chút đầu óc cũng có thể đoán ra được chuyện gì.

"Để tôi lọc bớt." Ai Đức Mông mở rộng bàn phím ảo, "Cảm giác mọi người so sánh gen với trứng rồng, tỷ lệ phần trăm đều không cao, chẳng lẽ không có 99.99%, hệ thống lại tìm đại một kết quả 70-80%."

Cũng không phải là không có khả năng này.

Chương trình dù tinh vi đến đâu cũng chỉ là một chuỗi dữ liệu, xuất kết quả theo chỉ lệnh, không có độ tương đồng cao thì sẽ chọn kết quả tương đối phù hợp để xuất ra.

Ôn Nghênh nhướng mày, nghe vậy lại có chút tò mò về cơ chế tính toán này.

Cậu từ từ lùi ra khỏi tay áo của Hách Nhĩ Mạn, dựng đứng lên dựa vào chỗ cổ tay, chỉ để lộ một chút mép của quả trứng rồng.

Ôn Nghênh cứ như vậy thò đầu ra ngoài nhìn.

Bên dưới màn hình chiếu khổng lồ, từng tờ tài liệu so sánh gen chi chít chữ viết, nhìn đến hoa cả mắt.

Bên trên còn cẩn thận đính kèm ảnh của Long tộc.

Mỗi một bức ảnh đều là riêng biệt, là so sánh gen giữa một Long tộc với trứng rồng.

Nhìn thì có vẻ nhiều, nhưng nhìn vào số trang ở góc dưới bên phải thì số lượng không nhiều, thậm chí không thể so sánh tỷ lệ phần trăm với Nhân tộc hiện có, bởi vì chênh lệch thực sự quá nhiều.

Chưa kể đến trong số những bức ảnh này còn có cả Long tộc đã qua đời.

Từ đó có thể thấy, dân số Long tộc giảm thiểu nghiêm trọng.

Ai Đức Mông: "Tìm thấy rồi!"

Ôn Nghênh: "?!"

Bàn tay đang lật tài liệu của Hách Nhĩ Mạn khựng lại.

Ai Đức Mông xoa xoa tay, hào hứng nhấp đúp vào trang đó để phóng to.

Vào khoảnh khắc nhìn rõ cái tên, nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt Ai Đức Mông dần cứng lại, đôi mắt dần mở to, bên trong tràn đầy vẻ kinh ngạc không dám tin.

"Hách, Hách Nhĩ Mạn?!"

"Hả?"

Ai Đức Mông có chút lắp bắp: "Không, không, trứng rồng, trứng rồng đâu? Nhanh --"

Ôn Nghênh chẳng muốn nhìn, nghe thấy hắn ta thúc giục càng muốn trốn.

Dù là ai thì cậu cũng không thể rời xa Hách Nhĩ Mạn!

Chỉ cần không nhìn thấy thì chính là không biết.

Ôn Nghênh trực tiếp dựa vào một bên vỏ trứng, đặt quả trứng rồng nằm ngang, nhìn ống tay áo nhăn nhúm bị quả trứng rồng đè lên, từ bỏ ý định chui vào trong, chuyển sang nhìn chằm chằm vào túi áo trên của Hách Nhĩ Mạn.

So với ống tay áo hơi chật hẹp, túi áo có thể nhét vừa hai quả trứng rồng.

Ôn Nghênh vốn đã ở gần mép bàn làm việc, xuyên qua vỏ trứng có thể nhìn rõ vị trí túi áo bên dưới, không có khóa kéo hay cúc cài, miệng túi hướng lên trên, chui vào rất dễ dàng.

Độ cao này, cho dù không nhảy vào túi được thì cũng có thể rơi xuống chân Hách Nhĩ Mạn.

Đến lúc đó bảo Hách Nhĩ Mạn nhét cậu vào túi là được.

Trong lòng Ôn Nghênh đã lên kế hoạch hoàn hảo, lặng lẽ cọ xát cho đến khi nửa quả trứng rồng thò ra khỏi mặt bàn.

-- Xác nhận điểm rơi.

Ngắm.

Nhảy!

Quả trứng rồng lăn xuống mép bàn rơi thẳng xuống.

Tuy nhiên, vỏ trứng rồng không phải là một mặt phẳng, mà có độ cong, góc nhìn từ trên xuống cũng khác nhau.

Ôn Nghênh rơi xuống, khi đến gần túi áo mới phát hiện, hình như hơi lệch góc.

"!!!"

Trước khi cậu rơi xuống chân Hách Nhĩ Mạn, cánh tay buông thõng xuống dưới bàn đưa ngang ra, những ngón tay thon dài khẽ kéo mép túi áo.

Ôn Nghênh rơi gọn vào túi áo của Hách Nhĩ Mạn.

"?"

Ơ?

Ôn Nghênh rơi vào trong còn có chút ngơ ngác, nhất thời chưa kịp phản ứng.

Cậu ngơ ngác ngẩng đầu lên trong vỏ trứng, xuyên qua khe hở duy nhất có ánh sáng trên túi áo, đối diện với ánh mắt của Hách Nhĩ Mạn đang cúi xuống.

Mày Ôn Nghênh hơi cong, không nhịn được muốn cười.

Mặc dù Ôn Nghênh vẫn còn trong trứng, nhưng tâm trạng vui sướиɠ không hề che giấu, thậm chí cả hoa văn rồng màu vàng kim nhạt trên quả trứng rồng cũng sáng hơn một chút.

Cảm xúc có thể ảnh hưởng lẫn nhau.

Trong mắt Hách Nhĩ Mạn dần nhuốm ý cười.

"Hách Nhĩ Mạn, cậu mau nhìn xem!" Ai Đức Mông dần hồi phục sau cú sốc, nôn nóng gọi y, "Hách Nhĩ Mạn!"

Ai Đức Mông đợi mãi không thấy phản hồi, quay đầu lại thì thấy Hách Nhĩ Mạn đang cúi đầu, trên mặt không hiểu sao lại mang theo ý cười.

--"Mẹ kiếp?!"

Ai Đức Mông chưa bao giờ thấy Hách Nhĩ Mạn có biểu cảm như vậy, nói chính xác hơn là hắn ta chưa từng thấy cảm xúc rõ ràng trên khuôn mặt Hách Nhĩ Mạn, lúc nào cũng là một khuôn mặt lạnh lùng, xa cách, gặp mặt là dọa người ta lùi ba mét.

Ai Đức Mông sợ hãi nhìn trái nhìn phải: "Cậu bị bỏ thuốc à? Sao cậu..."

Hách Nhĩ Mạn khép miệng túi lại, kìm nén cảm xúc trong đáy mắt, vẻ mặt vô cảm liếc nhìn hắn ta một cái.

Chỉ một ánh mắt, Ai Đức Mông đột nhiên im bặt.

Làm động tác che miệng, lại nhịn không được muốn nói chuyện so sánh gen, ra vẻ bí mật, chờ Hách Nhĩ Mạn tự mình vén màn: "Cậu xem tài liệu so sánh gen đi, ba của trứng rồng là ai chắc chắn cậu không đoán được đâu."

Nhưng Hách Nhĩ Mạn không quan tâm đến những điều này: "Bất kể là ai, trứng rồng cũng phải ở lại khu vực trung tâm của Long tộc."

Ai Đức Mông thấy vậy, chỉ đành nói ngắn gọn: "Là cậu."

"Trứng rồng có suy nghĩ của riêng mình, ai cũng không thể..." Giọng Hách Nhĩ Mạn đột ngột dừng lại, "Cậu nói cái gì?"
« Chương TrướcChương Tiếp »