" Vậy tôi cho cô tiền được không ? " cả anh và Vân Hi đều nghe thấy những lời ông ta nói, Khải Trạch bỗng đứng dậy, nhấc chai rượu trên tay, anh chính là muốn nhân dịp này trút giận đấy, nhưng Vân Hi đã kéo anh trở lại, ông ta cũng không vừa, cứ đứng nhìn về phía của anh và Vân Hi, anh lại cảm thấy như vậy cũng tốt, người lớn bất ngờ xoay đầu, đặt tay ở sau đầu Vân Hi hôn lên đôi môi cậu, người nhỏ cũng bất ngờ nhưng cũng không có ý định đẩy anh ra, phải nhân dịp này vuốt giận người lớn ..
Anh biết cậu muốn mình nguôi giận, mới dám để anh hôn giữa chỗ đông người thế này, nghĩ vậy liền nhếch môi cười, cũng không ngần ngại đem lưỡi mình vào khoang miệng cậu, yêu chiều chiếc lưỡi nhỏ
Đến khi tên đàn ông kia bỏ đi, anh mới dừng lại, tiếp tục uống rượu của mình, điều đó đã làm Vân Hi ngại ngùng muốn chết, cứ như vậy mà uống hết ly này đến ly khác, Vân Hi có nói thế nào cũng không chịu nghe, cậu cuối cùng không chịu nhẫn nhịn nữa, cậu không tin mình sẽ thua đâu, ỷ lại việc có anh ở đây, cậu cũng không thèm quan tâm nơi này có đông người hay không nữa, Vân Hi cướp lấy ly rượu trên tay anh, uống cạn nó, sau đó liền đặt lại trên bàn, bản thân trèo lên chân anh, tay vòng trên cổ anh, ôm hôn người lớn, người lớn cũng không động, anh đợi xem Vân Hi sẽ thể hiện những gì với anh, muốn dỗ anh cũng không dễ vậy đâuu
Ấy vậy mà không ngờ, nụ hôn nhặt của cậu khiến anh phát điên lên, không phải nên nhanh hơn sao ??
Như Tuyết ngồi gần đó trên môi đã không kìm nén nổi nụ cười, cô đoán anh chính là không biết nhẫn nhịn, trong vòng 3 tiếng đếm nhất định anh sẽ lại giữ thế chủ động cho xem, không ngờ Như Tuyết thật sự đã đúng, cô vừa đếm đến tiếng thứ 3 anh đã ôm lấy Vân Hi hôn ngấu nghiến, trong người còn có rượu, có thể nhẫn nhịn được sao chứ ..
Người nhỏ lại cảm nhận được phía dưới, lúc bắt đầu thì không có gì, bây giờ lại ngại muốn chết, người lớn âm thầm nhếch môi cười, cậu lại muốn bỏ chạy rồi, tuột khỏi chân anh, nhưng người lớn đã ôm lấy eo cậu, giữ cậu ngồi yên trên chân anh " Em chạy cái gì ? anh cũng không phải là người bắt đầu "
..
Sau đó Khải Trạch đã thật sự trở về, nhưng vừa vào nhà đã nhanh chóng lên phòng, không nói lời nào, Vân Hi sau đó mới theo sau, những ngày sau đó là chuỗi ngày im lặng, người lớn chính thức chiến tranh lạnh với cậu, anh cả ngày đều không có ở nhà, ở cùng nhưng cũng không có gặp mặt được mấy lần, tiểu Ba khuyên cậu nên nấu nhiều món anh thích một chút đi dỗ ngọt, Vân Hi cũng đã nghe và làm theo, cậu cảm thấy lần này người lớn rất nghiêm túc, không dễ dỗ như những lần trước nữa
Buổi trưa hôm nay khi cậu và tiểu Ba đã làm xong bữa trưa, cậu còn định mang đến công ty cho anh thì người lớn đã trở về nhà ngay khi vừa món ăn vừa xong, Vân Hi nhìn thấy anh trở về cậu vội gọi " Khải Trạch, em làm rất nhiều đồ ăn anh .. "
" Anh ăn bên ngoài rồi " người lớn không đợi cậu nói xong bản thân đã vội vội vàng vàng rời đi lên phòng, tiểu Ba sau đó vội đưa tay xoa xoa phía sau lưng cậu an ủi, Vân Hi mỉm cười với cô, xoay người cởi bỏ tạp dề liền trở lên tìm anh, cậu nhìn thấy người lớn đang cởi bỏ cà vạt, bản thân nhanh chóng tiến đến muốn giúp " Khải Trạch, em giúp anh pha nước tắm nhé "
" Không cần đâu, anh tự mình làm được "
Khi anh chuẩn bị vào phòng tắm Vân Hi đã không quay lưng cất giọng hỏi " Vậy anh còn cần em để làm gì ? "
" Anh mới là người hỏi câu đó Vân Hi .. em không cảm thấy anh ở bên cạnh em rất vô ích sao ? "
Một lúc lâu, cả hai không có lời qua tiếng lại gì, người nhỏ bất ngờ xoay người rời khỏi phòng, còn tức giận đóng sầm cánh cửa, anh cũng rất giận khi cậu hành động như thế, nhưng đồng thời anh cũng nhận ra, Vân Hi đang ngày thay đổi, nếu là lúc trước người nhỏ sẽ không làm vậy đâu, anh giật mình chạy ngay ra ngoài khi vừa nghe thấy tiếng hét của dì
Vân Hi đã ngất ngay sau khi ra khỏi phòng
Khi mang cậu đến bệnh viện, anh mới nhận ra Vân Hi hoàn toàn nhẹ hẫng, bác sĩ bảo do thời kỳ đầu nên có thể sẽ khiến cho cơ thể mệt mỏi và khó chịu, nên tránh việc làm kích động quá mức và bồi bổ nhiều hơn, cuối cùng ông đã khẳng định với anh rằng Vân Hi đã mang thai được 5 tuần, Khải Trạch vui đến phát điên lên, là người nhỏ mang thai, vậy mà anh còn đi chiến tranh lạnh với cậu, đáng ghét, sớm biết chuyện này chắc chắn chiến tranh kia sẽ không diễn ra, nhất định không bao giờ cãi nhau với cậu
Sau đó từ lúc Vân Hi tỉnh dậy, cậu không nói bất cứ lời nào, đặc biệt, với anh cũng không muốn nhìn đến
Nhưng từ sau khi cậu tỉnh dậy, người lớn chưa một lần xuất hiện, chiến tranh lạnh cũng có cần phải đến mức này không ? cậu ngất đi và được đưa vào viện người lớn cũng không còn muốn quan tâm gì đến cậu nữa ?
Buổi trưa khi dì mang đồ ăn đến viện, vừa vào đã thấy Vân Hi co gối trên giường úp mặt khóc, thấy vậy mà liền vô cùng thương cậu, dỗ dành cậu, người nhỏ cũng không giấu, đem những uất ức trong lòng kể với dì, Khải Trạch đứng ngoài cửa nghe toàn bộ những lời mà cậu nói, anh biết người nhỏ giận đến mức ngất đi, vì vậy mà sau khi cậu tỉnh dậy cũng không dám xuất hiện
" Khải Trạch anh ấy .. nhất định đã không cần con nữa .. hức .. anh ấy sẽ không xuất hiện trước mặt con nữa .. anh ấy còn không đến thăm con dù chỉ một lần .. hức hức " dì xoa xoa lưng an ủi cậu, ôn tồn nói " Con xem đồ ăn hôm nay đi " Vân Hi nghe lời nhìn đến đồ ăn mà bà đem đến hôm nay, sau đó lại nước mắt lưng tròng nhìn bà " Nếu không cần con, vì sao phải tốn công sức như thế "
Vân Hi chạy vụt ra ngoài nhìn thấy anh đứng dựa lưng vào tường kế cánh cửa phòng cậu, vì dì là người ngoài, đứng ở phía ngoài, hiểu được mọi chuyện diễn ra trong nhà, thế nên đã giải thích từng chuyện một với cậu, Vân Hi ngay sau đó chạy ra ngoài tìm anh, liền bắt gặp anh vẫn luôn đứng ở vị trí này, chỉ dám làm mọi việc thông qua dì, Khải Trạch cũng khá bất ngờ khi cậu bất chợt xuất hiện, trên gương mặt vẫn còn giàn giụa nước mắt, bản thân còn đang mặc áo bệnh viện, trông lại vô cùng đáng thương
Anh bước nhanh đến ôm chặt lấy Vân Hi, thấp đầu nói " Chúng ta làm hòa nhé .. anh sau này nhất định sẽ không bao giờ chiến tranh lạnh với em nữa, anh không phải không cần em đâu, anh .." người nhỏ lập tức nức nở trong lòng anh, bản thân cũng rất phẫn nộ đưa tay đánh vào lưng anh " Đồ xấu, anh đến vào cũng không dám sao hả ? có phải định cả đời này không gặp em nữa không ? "
" Anh sợ em lại tức giận, lại ngất đi nên mới .. " Vân Hi nói như nghẹn ứ trong cổ họng, cậu cố gắng nói rõ ràng với anh " Em sẽ không giấu anh chuyện gì nữa, em hứa .. nhưng anh cũng đừng nói mấy câu khó nghe như thế .. anh hỏi em có phải em chưa từng yêu anh không, còn hỏi .. em .. "
Anh đau lòng, ôm chặt người nhỏ cắt ngang lời cậu " Xin lỗi em Vân Hi, anh không nên nói những lời như thế, là lỗi của anh " những ngày sau đó Khải Trạch luôn quấn chặt lấy cậu, nghỉ cả một tuần chỉ để ở bên cạnh cậu, vì người lớn lo lắng mà đã giữ cậu ở lại bệnh viện tận cả tuần, làm đến Vân Hi cũng thật sự chán ghét cả bệnh viện " Vân Hi em xem hôm nay anh đem cho em món gì này " đến ngửi thôi cũng biết, lại là canh mì, không canh mì thì thể nào cũng là cháo hoặc súp gà " Khải Trạch a, em thật sự không ăn nổi nữa đâu, sẽ ngán chết đó "
Người lớn cười cười trêu cậu " Anh cũng đâu có làm cho em, anh làm cho con anh mà "
" Rõ ràng con anh không muốn ăn món này nữa đâu " Vân Hi lắc đầu nguầy nguậy, cả tuần nay hầu như đều là món này, không ngán chết mới lạ ấy " Ngoan, hôm nay nữa thôi, mai chúng ta về nhà, nhé "
Hôm anh đưa Vân Hi về nhà cũng có mặt bà Trương, người nhỏ bất ngờ nhưng anh thì không, cho dù không có mặt bà anh cũng sẽ gọi cho bà, Khải Trạch nắm chặt tay cậu đứng trước mặt bà dõng dạc mà nói " Vân Hi đang mang thai, con sẽ không rời xa em ấy, xin mẹ đừng tốn công vô ích nữa " thật ra ngay từ bữa Khải Trạch tức giận bỏ đi bà đã không còn ý định ngăn cản nữa, bà Trương chính là cảm thấy Khải Trạch thật sự rất nghiêm túc và cho dù có làm cách nào cũng không kéo con trai mình đi được, Nhiên Nhiên cũng hết mực bênh vực Vân Hi, vì vậy mà bà cũng có chút siêu lòng " Mẹ không đến để ngăn cản hai người, mẹ đến mang tiểu Ba đi cùng "
Bà Trương cứ vài ngày lại mang đồ ăn sang cho Vân Hi, anh đã cực kỳ vui khi bà cuối cùng cũng chấp nhận cậu, nhưng người nhỏ có vẻ còn vui hơn cả anh, dù đồ ăn bà mang sang có thế nào cậu cũng ăn cho bằng hết, không phụ lòng bà
..
Vân Hi vào phòng khi Khải Trạch đang làm việc dở, người nhỏ thản nhiên đến và ngồi lên chân anh, sau đó liền vòng tay ôm anh " Khải Trạch, hôm nay em muốn về thăm mẹ, anh ăn cơm trước đừng đợi em nhé " anh nhẹ mỉm cười gật đầu, xoa tóc cậu " Anh đưa em đi nhé "
Người nhỏ lắc đầu từ chối, sau những việc đã qua, cậu muốn bàn với mẹ về chuyện kết hôn lần nữa, đây là việc mà hiện tại cậu chắc rằng bản thân muốn làm nhất " Khải Trạch a, anh vẫn còn muốn .. kết hôn với em chứ ? "
Tim anh như đập nhanh hơn, đây là việc anh luôn muốn thực hiện cùng cậu, anh chỉ là đợi Vân Hi, đợi cậu toàn tâm toàn ý, một lần nữa gả cho anh, anh nhất định sẽ trở thành người hạnh phúc nhất thế giới này, Vân Hi nhìn rõ đôi mắt anh, nó là đang dao động vì cậu nhỉ ? Khải Trạch cũng chăm chăm nhìn gương mặt cậu, có phải người nhỏ đang có ý định cùng anh kết hôn không ? lúc trước khi hỏi đến Vân Hi vẫn còn rất sợ hãi khi nhắc đến hai chữ kết hôn, hiện tại có phải đã nghĩ cho anh không ?
Người lớn thay vì trả lời lại đáp lại cậu bằng một nụ hôn, nó vừa nhẹ nhàng lại ngọt ngào với cậu vô cùng, anh chỉ hôn cậu, không nói gì thêm, Vân Hi cũng đã rõ câu trả lời của anh, không cần hỏi lại ..