Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tài Sản Của Tôi Là Vân Hii

Chương 94

« Chương TrướcChương Tiếp »
" Sao vậy ? bảo không được lại gần em mà, đây là em chủ động đấy nhé " anh vừa nói vừa lau đi nước mắt của cậu, Vân Hi nhìn người trước mặt thật sự đáng giận, cậu chồm người đến cắn lên vai anh một cái " Aa Vân Hi a, đau anh "

" Em cho anh đau chết luôn " anh không có vẻ gì là đau, anh ngược lại mỉm cười ôn nhu vuốt tóc cậu nói " Anh chết rồi thì ai yêu em chứ ?? " Vân Hi lần nữa òa khóc " Hức hức .. đồ đáng ghét "

" Khải Trạch .. hức hức .. anh .. " anh dịu dàng gật đầu, quan sát gương mặt cậu, lau đi nước mắt " Anh ở đây "

" Em, em đau .. lưng đau .. hức .. bên dưới .. bên dưới cũng đau .. hức " Vân Hi chính là muốn làm nũng đấy, dù sao cậu cũng đang khóc mà ..

Anh vòng tay xoa xoa lưng cậu " Là anh không tốt, xin lỗi em, Vân Hi " người lớn hướng đến hôn nhẹ vào môi cậu như một lời xin lỗi và an ủi, Vân Hi đặt đầu ở vai anh, dang tay ôm anh, hài lòng nhắm mắt " Em xem anh đem gì cho em kìa " anh chỉ đến hướng chiếc bàn, trên bàn từ khi nào đã xuất hiện một cái chén to, anh đứng dậy lấy nó liền đem cho cậu, Vân Hi không nghĩ ngợi nhiều, cậu vui vẻ nhận nó liền nếm thử " Thế nào ? "

" Ngon lắm ạ " anh vuốt tóc cậu, ôn nhu mỉm cười " Vậy em phải ăn hết nhé "

Đây có phải món mà anh và tiểu Ba đã cùng nhau nấu không nhỉ ?? " Khải Trạch "

" Ừm, anh nghe "

" Vì sao tiểu Ba lại gọi mẹ anh bằng mẹ thế ?? " anh không chần chừ nói " Mẹ coi tiểu Ba như con của mình, tiểu Ba cũng rất thích bà ấy, nên họ xưng hô như vậy cũng rất lâu rồi " Vân Hi chỉ ậm ừ liền không đề cập đến nữa " Anh không ăn sao ? "

" Anh vẫn chưa đói " anh vừa nói xong bên ngoài tiểu Ba đã gọi vào " Khải Trạch " anh đứng dậy đi đến mở cửa " Mẹ bảo em đem lên cho anh " sau đó liền đưa anh một chén như Vân Hi, còn cẩn thận gật đầu với cậu một cái mới rời đi

Sau khi cả anh và Vân Hi ăn xong, cậu giúp anh đem chén xuống tầng dưới, để anh đến thư phòng làm nốt phần công việc của mình, cậu xuống đến nơi liền gặp bà Trương đang nói chuyện vui vẻ với tiểu Ba, bà vừa nhìn thấy cậu sắc mặt lập tức thay đổi, Vân Hi cúi đầu một cái liền vào trong bếp, bà Trương cũng nói vọng theo " Vân Hi à, cậu rửa giúp tôi mấy thứ trong hồ nhé "

" Vâng ạ " Vân Hi gật đầu và bắt đầu rửa nó, nhưng còn chưa kịp đυ.ng đến cậu đã bị kéo ngược ra phía sau " Em lên phòng đi, anh rửa " Vân Hi hướng mắt nhìn bà, sau đó mới kéo tay anh " Anh đừng như vậy nữa, mẹ sẽ ghét em đó "

" Không phải em bảo đau lưng sao, ngoan, mau lên phòng đợi anh " Vân Hi đánh mắt nhìn bà thêm một lần mới dám nghe lời anh rời đi

...

Sáng hôm nay, Khải Trạch dậy từ rất sớm, anh thì thầm với cậu, bảo rằng anh có việc ở công trình gì đó, còn ôn nhu hôn lên trán cậu mới rời đi, Vân Hi nhớ là mình đã nghe loáng thoáng như vậy

Anh bữa sáng cũng không có thấy dì giúp việc đâu, nhưng vì gấp nên anh đã không kịp thắc mắc nhiều mà rời đi ngay

..

Vân Hi bị quấy rối bởi tiếng gõ cửa, cậu cau mày vò tóc ở phía sau đầu mình lập tức đứng dậy, tiếng gõ cửa cứ dai dẳng vang lên khiến cậu vô cùng khó chịu, Vân Hi tiến đến gần mở cửa, bà Trương đứng trước cửa, vẻ mặt còn rất giận " Mau thức dậy làm đồ ăn sáng đii "

Vân Hi gật đầu một cái bà mới chịu rời đi, sau khi đóng lại cánh cửa cậu mới cau mày khó chịu, mệt muốn chết, sao cậu cứ luôn bị khó chịu nhỉ ??

Vân Hi trở lại giường vùn mình vào chăn, nhắm mắt thêm một chút, sau một hồi lâu cậu mới giật mình vùng dậy nhanh chóng vệ sinh cá nhân và thay đồ xuống bếp

Cậu làm xong bữa sáng cho cả bà và tiểu Ba, sau đó lại bê một chậu nước to lên tầng, cẩn thận lau dọn dãy hành lang của các phòng, đến từng bật của cầu thang, rồi mới lên sân thượng tưới nước cho cây, sau đó lại xuống rửa chén trong hồ, cuối cùng là lau dọn phòng khách và căn bếp, sau khi mọi việc hoàn thành xong, còn chưa kịp nghỉ ngơi bà Trương lại gọi cậu đến và nói " Vân Hi, cậu lên phòng, lấy giúp tôi một chiếc hộp gỗ, nằm trong học tủ cạnh giường nhé ?? "

Vân Hi gật đầu liền nhanh chóng đi lấy cho bà, nhưng rõ ràng trong học tủ cạnh giường không có chiếc hộp gỗ nào cả, cậu thử tìm những chiếc tủ khác trong phòng, chiếc hộp không nằm ở vị trí mà bà đã nói, mà nó nằm ở trong cái tủ nhỏ gần lối ra vào của căn phòng, Vân Hi nhanh chóng đem nó xuống nhà đưa tận tay bà

Bà Trương niềm nở mở ra đưa cho tiểu Ba xem, còn chưa tới 5s mặt bà lại trở nên khó chịu " Chiếc lắc .. chiếc lắc của tôi đâu rồi ? " bà lại ngước mắt nhìn cậu như thăm dò, Vân Hi sợ hãi, vội xua tay giải thích " Con không có đυ.ng đến thứ gì bên trong đâu ạ "

" Này, tôi còn chưa hỏi đến cậu, giật mình gì hả ?? " tiểu Ba nhìn cậu run sợ, cô vội lên tiếng " Mẹ có nhớ nhầm không, biết đâu mẹ lấy nó ra, nhưng lại quên đặt lại vào hộp thì sao ?? "

" Mẹ không nghĩ rằng mình đang nhầm lẫn đâu .. Này, Vân Hi .. " Vân Hi bối rối nhìn bà, đến nhút nhít cậu cũng không dám " Cậu nói thật cho tôi biết .. " Vân Hi lập tức chen ngang lời bà, lắc đầu nguầy nguậy " Con không có, không có đâu ạ " cậu sợ đến phát khóc, cậu không bao giờ dám chạm vào đồ người khác khi chưa có sự đồng ý hoặc cho phép, cậu chỉ đơn giản tìm nó và đem xuống cho bà thôi, đây rốt cuộc là chuyện gì vậy ?? Trong nhà này ai lại có thể là người lấy nó được chứ ?? " Mẹ, không phải Vân Hi đâu, con chắc chắn đấy " tiểu Ba khẳng định

Đúng lúc Khải Trạch bỗng trở về nhà, anh bước vào nhà nhìn cả ba người căng thẳng, người lớn không cần biết chuyện gì đang xảy ra và xảy ra với ai, việc đầu tiên anh làm ngay khi vào nhà đó chính là tiến đến và nắm chặt tay Vân Hi " Chuyện gì vậy mẹ ?? " Vân Hi nhìn thấy anh cũng vô cùng rụt rè lùi về sau một chút " Con hỏi nó xem, xem nó đã làm gì ? " Vân Hi thật sự sợ đến phát khóc, cậu cũng nắm chặt tay anh, mắt rưng rưng muốn khóc, Khải Trạch ngược lại rất bình tĩnh, ân cần lau nước mắt cho cậu, lắng nghe " Em .. lúc nãy, mẹ .. mẹ bảo em lấy giúp chiếc hộp gỗ .. hức .. em tìm mãi mới thấy .. nhưng, nhưng khi em đưa nó cho mẹ .. mẹ bảo mất đồ ở trong ấy .. em .. em không có .. không có lấy .. hức .. "

Bà Trương bỗng lớn tiếng " Ai là mẹ cậu hả ? " Vân Hi giật mình lùi về sau thêm một chút, nhắm mắt cúi đầu, rơi nước mắt, anh vẫn bình tĩnh như vậy, vẫn lau nước mắt cho cậu " Mẹ, nhất định không phải Vân Hi đâu ạ " tiểu Ba nhìn Vân Hi khóc, cô cố gắng vuốt giận bà " Con quen nó được bao lâu đã nói đỡ rồi " anh không nói không rằng trước tiếp kéo cậu lên phòng " Này, còn chưa xong mà " bà Trương vô cùng tức giận con trai mình, chắc chắn con trai đã bị bỏ bùa mê rồi, sao có thể thương yêu nổi cái thằng nhóc đó chứ ??

" Anh sẽ minh oan cho em, đừng khóc " Vân Hi lau nước mắt trên gương mặt mình đi, gật gật với anh " Sao anh lại về giờ này thế ? " anh xoa tóc cậu nói " Anh đã nói sẽ về thường xuyên mà, chuyện này cứ lặp lại như vậy anh cũng không thể không về "

Khải Trạch ôm lấy cậu một hồi lâu mới nói thêm " Anh sẽ nói mẹ trở về nhà anh ở " Vân Hi nghe vậy liền nắm tay anh, ý bảo anh đừng làm vậy, bà đến và ở đây cùng vì anh kia mà .. nhưng anh không thể để Vân Hi ở trong chính ngôi nhà của mình nhưng luôn phải lo lắng sợ hãi như thế được "

" Em ... " Vân Hi bỗng dừng lại khi bụng cậu bất chợt đau, cậu đưa tay ôm bụng mình, mặt mày khó chịu, anh thấy thế cũng vội hỏi " Em không ăn sáng ?? .. anh đã nói với dì là em phải ăn sáng kia mà " giọng nói mang theo sự khó chịu, vô cùng bực mình mà hỏi " Không đâu, em có ăn sáng mà "

" Em ở yên ở đây, anh đi lấy thuốc "

Anh bước xuống tầng vốn định hỏi dì nhưng kết quả lại không có ai cả, anh đi tìm khắp nơi trong nhà cũng không thấy nên mới gọi " Dì đang ở đâu ?? "

Dì cũng không hiểu gì, trả lời " Tôi đang ở nhà "

" Nhà ? tôi không thấy "

" Bà chủ không nói với cậu ?? bà ấy bảo tôi nghỉ việc, vì bà ấy có người quen đến ở sẽ thay tôi làm những công việc trước giờ " nói xong, đầu dây bên kia không có bất cứ động tĩnh nào, cũng không dám tắt máy trước, lát sau anh mới đáp " Dì chỉ được nghỉ khi tôi cho phép, mau trở lại làm việc đi " sau khi tắt máy, anh mới đem thuốc lên đưa cho cậu

Đợi Vân Hi an ổn ngủ rồi, anh mới sang tìm mẹ mình " Con có chuyện muốn nói với mẹ " bà Trương gật đầu đợi chờ, anh cũng không chần chừ, vào thẳng vấn đề " Mẹ trở về căn nhà của con ở đi, còn chuyện chiếc hộp, con sẽ làm rõ "

" Sao mẹ phải đi ? " bà bình tĩnh hỏi lại, Khải Trạch cũng đáp trả rất nhanh chóng và rõ ràng " Đây là nhà của Vân Hi "

" Không phải, Vân Hi đã nói với mẹ rồi, đây là nhà con " anh từ đầu đến cuối đều không hướng mắt nhìn bà dù chỉ một lần, trong lòng căm phẫn, rốt cuộc thì nhất định phải bắt anh chọn một trong hai sao ? anh không thể bỏ bà, cũng nhất định không thể rời xa Vân Hi, đều là người mà anh yêu thương, cả hai đều không thể bỏ " Vân Hi không biết đâu, giấy tờ sở hữu căn hộ này là của em ấy " sau câu nói cũng liền rời khỏi phòng, anh tốt nhất là nên chấm dứt rắc rối ngay từ bây giờ, ngay chính trong căn nhà mà anh cho là hạnh phúc, là nơi mà anh luôn muốn trở về ..
« Chương TrướcChương Tiếp »