- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Sủng
- Tài Sản Của Tôi Là Vân Hii
- Chương 90
Tài Sản Của Tôi Là Vân Hii
Chương 90
Người lớn dừng lại nhìn cậu " Anh sẽ đền cho em, nhé ? " mặt của Vân Hi bỗng hồng lên, cậu mỉm cười nói " Anh đừng có làm bậy, mẹ mà thấy thì không hay đâu "
Khải Trạch nghiêm túc nhìn cậu nói " Vân Hi a, anh sẽ tìm cách nói chuyện với mẹ, em đừng lo lắng nhé, anh đảm bảo với em mẹ rất tốt, em .. " Vân Hi vỗ vỗ vai anh, mỉm cười nhìn anh lo lắng " Được rồi, em không sao mà .. em hiểu, anh đừng lo cho em, anh mau thay đồ đi " cậu nói xong liền rời khỏi phòng, vừa lúc Nhiên Nhiên cũng chạy đến, vừa nhìn thấy Vân Hi cô đã ôm lấy " Jimin a ~ "
Bà Trương cũng khá bất ngờ hỏi " Con cũng biết Vân Hi ? "
" Vân Hi là người bạn thân mà con hay kể mẹ nghe đấy " Nhiên Nhiên tươi cười hết xoay đầu nhìn mẹ lại sang nhìn cậu, sau đó lại vừa thì thầm vào tai cậu vừa kéo cậu vào trong bếp " Cậu .. biết người đó chưa ? " cô hướng mắt ý chỉ đến cô gái, Vân Hi gật đầu trả lời " Tớ biết, cô ấy là tiểu Ba, phải không ? "
" Phải, nhưng cậu mấy ngày này .. không sao chứ ? "
Vân Hi mỉm cười lắc đầu " Tớ không sao, cậu mau ra ngoài đi, tớ làm một ít đồ ăn cho cậu " Nhiên Nhiên cũng không để ý nhiều, cô gật đầu chạy ra ngoài với bà Trương, sau đó Vân Hi mới bắt đầu nấu thêm chút đồ ăn
Chốc sau, khi Khải Trạch đã tắm xong, anh bước xuống tầng liền nhìn đến hướng cậu, Vân Hi đang chăm chú nấu ăn, anh tiến đến ôm cậu từ phía sau, cậu giật mình một cái, nhận ra người phía sau, cậu mỉm cười nói " Anh mau ra ngoài với mọi người đi, đừng chắn chỗ của em "
Anh không buông, anh nhìn qua một lượt sau đó đặt đầu ở vai cậu hỏi " Vân Hi, anh không thấy dì ? " cậu chậm mất vài nhịp mới trả lời " Dì ấy có việc nên hôm nay xin nghỉ " anh gật đầu xem như đã hiểu
Bữa ăn xong xuôi, Khải Trạch cùng cậu mang đồ ăn ra bàn, mọi người cuối cùng cũng quây quần bên nhau ăn một bữa cơm, Vân Hi chỉ ngồi yên lặng ăn cơm, nhìn mọi người cười nói vui vẻ, cậu không muốn phá vỡ bầu không khí của mọi người lúc này, sau một hồi, mẹ anh đột nhiên nói " Vân Hi, con làm thêm ít tôm nhé "
Nhiên Nhiên nhìn sắc mặt của anh trai, cô nhanh chóng giành phần " Để con làm cho ạ " mẹ anh xoay người sang bên cạnh kéo con gái ngồi xuống " Con lo ăn hết thức ăn trong chén đi, con thật sự biết làm sao ? "
Vân Hi lập tức đặt chén đũa xuống, cậu đứng dậy lễ phép gật đầu " Con làm ngay ạ "
Khi đã xong, cậu vừa định mang dĩa tôm ra ngoài, mẹ Khải Trạch đã với gọi " Nhớ bóc vỏ tôm đi nhé " Vân Hi lúc này mới nhớ ra, cậu thật bất cẩn, đáng lẽ phải bóc vỏ trước mới phải
Cậu cặm cụi bóc vỏ theo lời bà, do nóng cậu không thể làm nhanh tay hơn, vì vậy mà khiến mẹ anh vô cùng khó chịu " Cậu có thể nhanh hơn chút không vậy ? "
Khải Trạch đặt chén đũa xuống, bước vào trong bếp, anh nhìn bàn tay của Vân Hi, nó đang dần đỏ lên, cậu vừa bóc vừa thổi thổi, ngẩng đầu nhìn thấy anh, cậu vội nói " Anh mau ra ngoài đi, em làm sắp xong rồi " anh lấy những con tôm khỏi tay cậu, sau đó liền đưa tay Vân Hi vào vòi nước, rửa qua " Khải Trạch, anh đang làm gì vậy, mẹ đang hối đó "
Anh nắm bàn tay kéo cậu ra ngoài " Con với Vân Hi ăn xong rồi, tụi con lên phòng trước " sau đó không đợi mẹ mình có đồng ý hay không, anh kéo cậu về phòng của mình " Mẹ sẽ tức giận đó "
" Vậy em không quan tâm anh sẽ tức giận sao ? " Vân Hi dừng lại đưa mắt nhìn rõ khuôn mặt anh, sau đó đưa tay vuốt vuốt, kéo dãn hàng lông mày của anh
Anh nhìn cậu, nhìn hành động của cậu, anh đã đau lòng khi cậu là một người hiểu chuyện như thế, phải chi cậu bướng bỉnh một chút, nông nổi một chút, không cần hiểu chuyện như thế thì cho dù thế nào anh đều dung túng cậu
Khải Trạch bất ngờ hôn cậu, anh còn không yên phận tay cứ luôn sờ soạng người cậu, Vân Hi đẩy người anh rời ra nói " Khải Trạch anh đừng làm bậy, trong nhà còn có mẹ đó "
Anh vờ như không nghe thấy, lần nữa cúi đầu hôn cậu " Anh a ~ " không hiểu sao tên anh qua môi của người nhỏ gọi lại ngọt ngào như vậy, nghe rất thích
Khải Trạch kéo cậu ngồi lên đùi mình, tay còn xoa xoa đào cậu, Vân Hi lần nữa mở miệng gọi " Anh a ~ " anh biết người nhỏ muốn anh dừng lại, nhưng mà .. đó cũng đâu phải là điều anh muốn
Chỉ một chốc sau, Vân Hi hoàn toàn cảm nhận được, bên dưới, nơi cậu ngồi đang có gì đó ấm nóng như đang nhô lên, cậu lập tức đỏ mặt
Anh nhìn biểu cảm trên khuôn mặt cậu, anh nhếch môi cười nhẹ " Vân Hi .. " cậu không ngẩng đầu nhẹ giọng đáp " Vâng ? "
" Em cảm nhận được .. phải không ? "
Người nhỏ im bặt, anh nhẹ cười xoa đầu cậu, bên ngoài bỗng có tiếng gõ cửa, Vân Hi giật mình, lập tức đứng dậy, anh cũng kịp đứng dậy theo cậu, anh kéo tay Vân Hi xoay người lại phía mình, thản nhiên ôm hôn cậu, Vân Hi to tròn mắt nhìn anh, cậu sợ hãi đẩy người lớn " Khải Trạch, anh đang làm gì vậy ? Mau buông em ra "
Người lớn như không hề nghe thấy, anh ôm cậu lùi dần đến phía cửa, vẫn không buông tha cho đôi môi cậu, mặt Vân Hi càng đỏ hơn, cậu đưa tay đánh vào ngực anh khi tiếng gõ cửa lần nữa phát ra, khi anh vươn tay đến tay nắm cửa, cậu đã vội ôm lấy người anh, đẩy anh dựa vào vách tường cạnh cửa ra vào, ngăn chặn anh mở cửa trong tình trạng người lớn vẫn khư khư ôm hôn cậu, ấy vậy mà anh sau đó còn nhếch môi cười cười " Bảo bối muốn anh ? "
" Khải Trạch " giọng nói của cậu mang theo sự khó chịu gọi tên anh, vậy mà người lớn còn làm người giả điếc, anh xoay người cậu dựa vào tường, luồng tay vào áo cậu xoa nhẹ điểm hồng trước ngực, Vân Hi có đánh anh mấy cái nhưng nó cũng không có tí tác dụng nào, anh chính là muốn Vân Hi phát ra loại âm thanh kia " Khải Trạch .. anh .. " Vân Hi cắn chặt môi, nhất quyết không thể để người bên ngoài cánh cửa nghe thấy
Sau đó, phía ngoài vang lên giọng nói gọi vào " Khải Trạch ? "
Là giọng của tiểu Ba, Vân Hi càng rối hơn, nhưng người lớn vẫn đang ôm chặt cậu, nói thế nào cũng không chịu dừng lại, anh quấy rối cậu đến khi nghe thấy tiếng rên rĩ từ sâu trong cổ họng bị Vân Hi kiềm nén lại, anh cúi đầu hôn lên đôi môi cậu, cố ý tách môi cậu đem lưỡi vào bên trong, chính là muốn âm thanh kia phải vang lên
Khải Trạch ngay lập tức đạt được ý định, khi vừa tách đôi môi cậu, âm thanh đã không giữ được phát ra, Vân Hi *ưm lên một tiếng, bàn tay anh vẫn xoa lấy điểm hồng của cậu, khiến chung dần căng cứng
Vân Hi sợ bản thân mình không thể kiềm nén lấy âm thanh kia, đôi mắt đã dần ướt " Khải Trạch .. anh .. mau dừng lại .. dừng lại đi mà .. " Vân Hi thấp giọng nhất có thể, nghe giọng như sắp khóc, người lớn bây giờ mới chịu dừng lại, anh xoa lấy gương mặt cậu, nhẹ ôm hôn lên đôi mắt cậu, Vân Hi vừa được tha đã nhanh chóng chỉnh lại quần áo của mình, cậu nhỏ giọng trong lòng anh " Anh mau mở cửa đi " cậu thừa nhận mặc dù cậu đã rất sợ hãi nhưng quả thật nó đã kí©h thí©ɧ cậu
Thấy người mở cửa, tiểu Ba liền ngại ngùng nói " Xin lỗi đã làm phiền anh, mẹ có chút chuyện muốn nói với anh, bảo em đi gọi anh một tiếng "
Anh gật đầu xem như đã hiểu, sau đó tiểu Ba cũng nhanh chóng rời khỏi " Đợi anh một chút " Vân Hi gật đầu, sau đó người lớn cũng nhanh chóng rời đi
..
Khải Trạch đến bên cạnh bà ngồi xuống, không chỉ bà có chuyện muốn nói, anh cũng vậy
" Khải Trạch, con là thật lòng với thằng nhóc đó ?? "
" Mẹ, em ấy tên Vân Hi, không phải thằng nhóc " câu hỏi vừa rồi hẳn là không cần trả lời nữa, câu nói của Khải Trạch đã nói lên tất cả " Nó là vợ của nhà họ Lâm, không phải sao ? Sao con lại đi chen vào gia đình của người khác ? "
Anh biết mẹ cũng giống mình, không hài lòng với cái nhà họ Lâm đó, nhưng Vân Hi cũng chỉ là thứ mà cái nhà đó chơi đùa thôi, trước đó cậu cũng hoàn toàn không biết đến điều này " Hiện tại Vân Hi và cái nhà đó không dính dáng gì hết, em ấy là bị lợi dụng "
" Mẹ không muốn con lại đi lấy vợ của người khác "
" Vân Hi chưa từng là vợ của cái thằng khốn đó " anh không kiềm chế khi nghe đến câu Vân Hi là vợ của cái thằng khốn đó, nghĩ đến đã làm anh phát điên lên, vì vậy mà đã có chút lớn tiếng
" Mẹ nói cho con biết, bất kể là ai, còn đều có thể lấy, nhưng Vân Hi thì không "
Anh lập tức đứng dậy nhìn mẹ mình gật đầu
" Vậy con cũng muốn nói với mẹ, ngoại trừ Vân Hi, bất kể là ai cũng không được "
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Sủng
- Tài Sản Của Tôi Là Vân Hii
- Chương 90