Người nhỏ cuối cùng đã ngất lịm trên vai anh
..
Thư ký đưa đến tay ông Trình bản hợp đồng của bên công ty, lễ phép mời ông xem qua nó, người đàn ông chỉ nhìn lướt qua liền đặt nó xuống bàn " Không cần phiền phức như vậy, tôi chính là muốn hợp tác với cậu " ông Trình có vẻ rất vui khi hợp tác cùng anh, ông chính là thích những người có năng lực như Khải Trạch anh, nhưng bên đối thủ, Tu Kiệt, anh ta không cam tâm chút nào, rõ ràng không công bằng, dự án của anh cũng rất tốt vì sao lại không được chọn ??
Sáng nay, khi đến nơi Khải Trạch mới biết tên Tu Kiệt cũng xuất hiện ở đây, cũng đưa ông Trình một dự án, xin ông giúp đầu tư và phát triển nó
" Cảm ơn ông, không biết tôi có thể mời ông bữa sáng hay không ? Chúng ta sẽ bàn về công việc lần này một chút " Tu Kiệt tức giận nói " Ông Trình, dự án của tôi thua kém anh ta ở chỗ nào, vì sao anh ta là người được chọn, lại không phải tôi ? "
Ông Trình không trả lời, lại làm lơ mà rời đi, Khải Trạch sau đó cũng không để ý đến anh ta, đứng dậy liền ra ngoài
Ông Trình đã đưa anh đến một nhà hàng quen của ông, giới thiệu cho anh rất nhiều món ngon mới của nhà hàng này, sau một buổi nói chuyện, ông Trình có vẻ rất hứng thú với những gì mà mình đã đề xuất
"Tôi rất thích dự án này của cậu, nhất định nó sẽ được ra mắt như cậu mong đợi, tôi hứa "
" Cảm ơn ông, ông Trình " cả bốn người ăn xong bữa sáng, Khải Trạch thất lễ, xin phép rời đi trước, tên thư ký ở bên cạnh ông đã tò mò hỏi " Hình như, ngài có vẻ rất thích Trương tổng .. "
" Phải, nhìn những đề xuất mà cậu ta đã nói xem, quả thật rất có năng lực, lại rất thiết thực đấy " ông chậm chạp uống lấy ngụm nước, nói tiếp " Tôi rất thích cách làm việc của cậu ta, hơn nữa .. " ông Trình bỗng dừng lại nghĩ ngợi gì đó
"Năm đó, nếu không nhờ cha của cậu ấy .. không biết chừng đã không có tôi của bây giờ "
..
Buổi sáng, Vân Hi thức dậy đã không còn thấy người lớn trên giường, bên dưới đau nhức dữ dội, thắt lưng cũng khó chịu không kém, cậu phát hiện người lớn đã thay một bộ đồ mới cho mình, còn mặc thêm cho cậu một chiếc áo hoodie rộng, Vân Hi liền khẽ mỉm cười
Cậu xuống giường liền phát hiện một tớ giấy nhỏ trên bàn mà anh đã để lại " Em dậy thì xuống nhà hàng của khách sạn ăn sáng nhé, anh sẽ gặp em ở đó "
Vân Hj làm vệ sinh cá nhân xong, cậu vẫn mặc chiếc áo hoodie được anh mặc cho sau đó chậm chạp rời khỏi phòng, cậu bước từng bước đi vì bên dưới vẫn còn khá đau, đến thang máy, hình ảnh của đêm qua bỗng xuất hiện trong đầu, làm cho lỗ tai cũng đỏ hồng lên, cậu thì thầm " May là tối qua không có ai nhìn thấy, nếu không thì .. "
Vân Hi trấn tỉnh lại bản thân, bước vào trong, thang máy đến nơi, Vân Hi vừa bước ra ngoài không cẩn thận đã đυ.ng trúng người đi ngược lại, cậu vội cúi đầu xin lỗi, lúc ngẩng đầu nhìn người đàn ông mới nhận ra, là đàn anh " Vân Hi ? "
Cậu ngây ra nhìn đàn anh, anh cũng có việc ở đây như Khải Trạch sao ? " Sao em lại ở đây ? "
" Em .. " cậu vừa định nói đã đến đây cùng với bạn thì lại chợt nhớ đến lời đã hứa cũng như sự chấp thuận của cha, lập tức thay đổi " Em đến cùng với anh ấy " Tu Kiệt nghe vậy đã tức giận, vừa định bước đến nắm tay Vân Hi thì Khải Trạch đã xuất hiện và tiến đến nắm tay cậu trước, kéo cậu lùi về sau, hướng mắt nhìn Tu Kiệt gọi tên cậu " Vân Hi " cậu đã ngay lập tức xoay đầu nhìn anh " Khải Trạch ? "
Anh nhìn chăm chăm vào Tu Kiệt, đến hắn cũng vô cùng khó chịu với ánh nhìn như thế, Vân Hi nhìn cả hai, cậu thở một hơi liền nhìn hẳn về phía đàn anh, không to không nhỏ đáp " Anh ấy là người yêu của em "
Nửa tiếng trước, Tu Kiệt đã đến và làm thủ tục nhận phòng tại khách sạn này, trong lòng còn rất tức giận vì cái dự án bị từ chối kia, sau đó là đến trước cửa thang máy đã gặp Vân Hj, không ngờ Vân Hi cũng ở đây, càng không ngờ lại là người có quan hệ yêu đương với cái tên Khải Trạch, dự án giành được rồi, đến Vân Hi anh cũng có được nốt, chuyện này đã làm Tu Kiệt cảm thấy đều bị Khải Trạch cướp hết những thứ anh ta cần, Tu Kiệt chỉ có thể ôm tức tối rời đi, về phòng của mình
..
Sáng hôm nay, hàng loạt trang báo đăng tin Lâm Minh - con trai của nhà họ Lâm, được cho là mất tích, được tìm thấy và đưa vào bệnh viện với tình trạng hôn mê sâu, mất ý thức, hiện cảnh sát đã vào cuộc điều tra vụ việc và làm rõ ..
Vân Hi nhận được điện thoại của Dư Nhiên, cậu nhanh chóng nhấc máy " Nhiên Nhiên, tớ nghe "
" Vân Hi, cậu đã đọc báo mạng hôm nay chưa ? " Vân Hi ngạc nhiên trả lời, bình thường cậu cũng không hay đọc báo lắm, sao hôm nay Nhiên Nhiên lại hỏi thế " Tớ chưa, sao lại hỏi thế ? "
" Trên mạng toàn là thông tin của Lâm Minh, anh ta nhập viện vào tối hôm qua trong tình trạng hôn mê sâu, còn nghe nói hình như đã bị đánh nên mới như thế "
" Lâm Minh ? Cậu có nhầm không ? Anh ta bị đánh á ? " Vân Hi không tin, người đó có mà đi đánh người khác, ai lại có thể đánh anh ta " Không nhầm đâu, cậu mau lên mạng mà xem "
Vân Hi mở những trang báo gần nhất, quả thật đầy rẫy hình ảnh của Lâm Minh, thương tích đầy người, chuyện này là có thật ?
Khải Trạch mở cửa bước vào phòng, nhìn thấy cậu đang chăm chú đọc gì đó trong điện thoại, anh bước đến ngồi cạnh cậu, đem nước cậu thích vừa mua ghim ống hút sẵn cho cậu " Em đang xem gì vậy ? "
Anh nhìn đến màn hình điện thoại Vân Hi, sau đó lại quan sát gương mặt cậu " Em đang lo cho Lâm Minh ? "
Vân Hi ngẩng nhìn anh, lắc đầu " Không, em lo cho mẹ Lâm Minh, bà ấy chắc sẽ không chịu nổi khi thấy con trai mình như thế đâu " Khải Trạch lấy điện thoại của cậu, đặt lại trên bàn, sau đó đem nước đưa đến tay Vân Hi " Em không còn quan hệ gì với bên nhà ấy nữa, đừng bận tâm "
" Anh à, dù sao bà ấy đã từng rất tốt với em, nên em .. " Khải Trạch cắt ngang lời cậu, lắc đầu, người nhỏ vẫn lương thiện như thế, mặc cho người khác có đối xử với mình thế nào đi nữa " Em từ lâu đã không nợ gì bà ta nữa, vì Lâm Minh .. " anh muốn nhắc cho Vân Hi nhớ, là con trai của bà ta đã khiến cậu mất đi đứa con, từ lâu đã không còn bất cứ nợ nần gì nữa, nhưng lại không thể để cậu nhớ đến chuyện đau buồn đó " Em đó, lương thiện như vậy, sẽ làm người khác càng có cơ hội hãm hại mình hơn đấy, biết chưa ? "
" Nhưng .. " Vân Hi bị tiếng chuông điện thoại của khách sạn chen vào, anh nhìn sang nó nhấc máy " Ngài Trương, có người tìm ngài ở sảnh khách sạn ạ " Vân Hi cất tiếng khi anh vừa đặt điện thoại xuống " Có người tìm anh sao ? "
" Ừm, có lẽ là cha " cậu nghe xong liền hối thúc anh mau chóng, đừng để cha đợi lâu, Khải Trạch cũng nhanh chóng rời đi
Ít phút sau khi anh rời đi, bên ngoài liền có tiếng gõ cửa, Vân Hi không nghĩ anh lại về nhanh như thế, cậu rời khỏi sô pha đến mở cửa " Sao nhanh như vậy anh đã .. " Vân Hi còn tưởng .. không ngờ lại là .. " Anh gặp em một chút được chứ ? "
" Bây giờ .. không được tiện cho lắm đâu ạ " Tu Kiệt giọng như nài nỉ cậu, nói " Chỉ một chút thôi, Vân Hi " nếu để người lớn bắt gặp, nói không chừng sẽ lại gây ra rắc rối mất, Vân Hi đành phải từ chối vậy " Anh là muốn nói chuyện gì với em vậy ? "