- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Sủng
- Tài Sản Của Tôi Là Vân Hii
- Chương 67
Tài Sản Của Tôi Là Vân Hii
Chương 67
" Không cần đâu, em tự đi được .. mà này, anh vừa mới xuất viện, không được đi làm đấy "
" Vậy tại sao, em không ở nhà chăm sóc anh ? " Vân Hi dừng một chút, cậu suy nghĩ đến chuyện anh nói, sau đó mới đáp " Nhưng em vừa nghỉ hai hôm, hôm nay lại xin nghỉ, có lẽ không hay cho lắm " Khải Trạch với tay lấy điện thoại của Vân Hi, mở vào danh bạ tìm người quản lý kia liền nhấn gọi
" Có chuyện gì sao Vân Hi ? " giọng của người này nghe cũng có chút khác thường, nhất thiết phải dùng giọng điệu này để nói chuyện, Khải Trạch khẽ cau mày trả lời " Tôi gọi, là muốn nói cho anh biết, hôm nay Vân Hi không thể đi làm "
" Vì sao ? " anh dửng dưng trả lời " Cậu ấy phải ở nhà chăm sóc chồng bị thương " Vân Hi ở trước mặt anh, nghe câu vừa rồi, cậu bất ngờ mở to mắt nhìn anh, đưa tay muốn rút lại chiếc điện thoại của mình, nhưng anh lại đổi tay cầm nó sang bên còn lại " Tôi muốn nói chuyện với Vân Hi "
" Tóm lại, Vân Hi sẽ không đi làm, đừng nhiều chuyện như vậy " Khải Trạch nói xong liền tắt máy đặt xuống giường, đưa mắt hướng đến nhìn Vân Hi, Vân Hi còn đang muốn chất vấn anh, chồng gì chứ ? " Sao anh lại nói như vậy ? "
" Không phải sao ? " Vân Hi bị người lớn hỏi lại cứng họng, cậu rốt cuộc nên trả lời thế nào mới đúng ? nhìn người nhỏ chần chừ không muốn trả lời nữa, anh nhẹ nhàng nhìn cậu, hỏi " Vân Hi này, em có muốn kết hôn với anh không ? " Vân Hi càng ngạc nhiên hơn, cậu nghe đến hai từ này cũng cơ chút sợ hãi, vì bản thân chắc chắn được một chuyện, tình cảm sẽ vô cùng tốt đẹp, cho đến khi cả hai đang trong một mối quan hệ yêu đương bắt đầu kết hôn, hôn nhân thật sự không hề tốt đẹp như mọi người vẫn hay nghĩ, mọi thứ sẽ đều thay đổi đi, sẽ không còn có sự ngọt ngào khi ở bên nhau, sự quan tâm, lo lắng, mọi thứ sẽ dần dần, từng chút một vơi đi, rồi sẽ đến ngày cả hai ở bên nhau như một điều hiển nhiên, một thói quen mà họ phải làm, sau cùng sẽ là sự đổ vỡ
Vân Hi thực sự rất sợ hôn nhân, cậu không thể một lần nữa dính vào hôn nhân " Em .. em .. " Khải Trạch dường như nhận ra trên khuôn mặt cậu có chút lo lắng, anh mở học tủ, đem đến trước mắt cậu một tờ giấy, Vân Hi dời tầm mắt nhìn nó, là bản ly hôn " Cái này .. ? "
" Anh lấy được từ chỗ Lâm Minh, hắn cũng đã kí tên rồi, chỉ còn đợi em " Vân Hi có chút thắc mắc, lúc trước có nói thế nào hắn cũng không đồng ý, bây giờ lại dễ dàng như vậy sao ? " Em bây giờ có thế kết hôn với anh rồi " Vân Hi một lần nữa đưa mắt nhìn anh, chậm rãi nói " Chúng ta .. chúng ta không phải vẫn rất tốt sao ? cứ như vậy cũng rất tốt, không .. không cần thay đổi " người lớn bỗng im bặt, cứ mãi im lặng nhìn Vân Hi, Vân Hi cũng bắt đầu có chút khó chịu, cậu lấy hết can đảm hỏi anh " Chúng ta có thể, không .. không kết hôn không ? " giọng nói Vân Hi nghe như tiếng muỗi kêu, cậu không dám đối mặt với anh khi nói ra lời nói đó
Khải Trạch vô cùng đau lòng và khó chịu, nhưng anh nhất định có thể đợi, dù gì cũng đã đợi rất lâu rồi, thêm một chút nữa, có là gì, người lớn nhìn nét mặt sợ hãi của Vân Hi, anh ôm Vân Hi vào lòng, còn nhẹ xoa tấm lưng cậu " Không sao, chỉ cần em muốn "
Anh biết, Vân Hi chính là sợ hôn nhân, nhưng anh nhất định có thể thay đổi định nghĩa của nó, vấn đề về tâm lý này của Vân Hi, anh sẽ là người chữa lành nó " Đừng sợ, chúng ta không cần kết hôn cũng được, anh chỉ cần mỗi em " anh không cần cái hôn nhân vớ vẩn kia cũng được, chỉ cần có được Vân Hi, có được tình yêu của Vân Hi, được ở cạnh Vân Hi, chính là điều hạnh phúc lớn nhất của anh rồi " Xin lỗi .. cũng cảm ơn anh .. vì đã hiểu cho em " Vân Hi biết, anh chỉ nói vậy để cậu không cảm thấy ấy náy và khó chịu thôi, thực ra trong lòng anh cũng không ổn chút nào, chắc chắn cũng rất buồn và khó chịu
Tiếng gõ cửa bỗng vang lên, cả hai đều hướng mắt ra ngoài " Cậu chủ, bộ phận bảo vệ báo, bên ngoài có cô Uyển Dư đến tìm cậu " dì giúp việc ở ngoài cửa nói vọng vào, tư thế đứng cũng có phần khép nép
" Được, con biết rồi "
Do đây là tiểu khu, nên mọi thứ đều phải được giám sát và an ninh một cách chặt chẽ, không để người ngoài tự tiện bước vào khu có người ở, tiểu khu này lại cực kì rộng rãi, thoáng mát, ở trong này như hoàn toàn ở trong một thành phố khác, tách biệt với ngoài kia, mọi thứ đều khá tiện nghi, đầy đủ, nơi này còn có các hàng quán nổi tiếng ở gần nơi ra vào cổng, cũng chính vì rộng như vậy nên mới rất cần có bộ phận an ninh
Khải Trạch xuống tầng, nhấc điện thoại bàn gọi đến bộ phận quản lý " Cho cô ấy vào đi "
..
Chốc lát sau, một người bảo vệ đã đưa Uyển Dư vào đến trước cửa nhà anh, còn gật đầu lễ phép chào hỏi, sau đó liền rời đi, cô nhấn chuông cửa, dì giúp việc lập tức có mặt để mở cửa cho cô " Mời cô vào, cậu chủ đang ở bên trong "
Uyển Dư nhanh chóng vào trong, vừa bước vào đã thấy Khải Trạch ngồi ở sô pha, cô không ngần ngại mà trực tiếp đi đến ngồi bên cạnh anh cùng vẻ mặt lo lắng " Khải Trạch, anh không sao chứ ? vết thuơng còn đau hay không ? " Uyển Dư vừa nói vừa muốn chạm tay lên miếng băng nhỏ trên trán anh, nhưng Khải Trạch đã nhanh chóng tránh đi " Anh không sao "
" Anh làm em sợ muốn chết, sao lại bất cẩn như vậy ? " trên gương mặt không để lộ cảm xúc gì, lạnh lùng nói " Anh ổn, em mau về đi "
Uyển Dư nghe vậy lại khó chịu " Em vừa đến anh đã đuổi về, chẳng phải đã bảo coi em như em gái sao ? " phải rồi, lúc trước anh đã từng nói vậy " Hôm khác đi, hôm nay anh có chút mệt, muốn nghỉ ngơi "
" Anh đang không khỏe, lại ở một mình, anh không thể để em ở lại chăm sóc anh sao ? coi em như em gái thì được rồi " Uyển Dư vừa nói xong thì dì giúp việc đã bước đến trước mặt anh, lễ phép nói " Tôi làm bữa sáng xong rồi, cậu chủ "
" Em ấy bị đau bao tử, dì mang lên cho em ấy ăn trước giúp con "
" Vâng "
Uyển Dư ở bên cạnh nghe đến hai từ " em ấy " liền thắc mắc không thôi, vậy là Khải Trạch không ở một mình ? " Sao em biết anh ở đây ? "
" Em đến nhà tìm anh, nhưng vị quản gia nói, anh đã chuyển đến đây sống, nên em mới biết mà đến " Khải Trạch nói chuyện với Uyển Dư, nhưng tâm trí lại đặt ở trên tầng, anh muốn mau chóng kết thúc cuộc nói chuyện này " Anh à, " em ấy " .. là ai vậy ? "
" Em đừng tò mò quá nhiều, anh mệt rồi, em về đi "
" Em chấp nhận từ bỏ đoạn tình cảm kia, chính là đã chấp nhận ở bên cạnh anh với tư cách là một người bạn, một người em, anh không thể coi em như người trong gia đình sao ? "
" Được rồi được rồi, em mau về đi "
Cuối cùng đẩy được Uyển Dư ra ngoài, Khải Trạch mới trở lại phòng, mâm cơm vẫn còn chưa động đến, Vân Hi chỉ mãi chăm chú vào điện thoại của mình, Khải Trạch lắc đầu, vừa tiến đến chiếc bàn nhỏ trong căn phòng vừa nói " Vân Hi, mau lại đây " nghe tiếng người lớn gọi, cậu dời sự chú ý của mình đến anh, lập tức tuột khỏi giường chạy đến ngồi cạnh
Khải Trạch sau khi cho cơm ra chén giúp Vân Hi, anh liền gấp thức ăn lần lượt đặt vào chén cậu, sau đó cũng không quên đem chân cậu đặt lên lên chân mình " Mau ăn đi "
Vân Hi vui vẻ, cầm đũa gấp thức ăn từ chén cho vào miệng mình, miệng tấm tắc khen ngon, Khải Trạch cũng ăn cùng cậu, một lúc sau, Vân Hi mở miệng hỏi " Chị ấy .. đến tìm anh, có việc gì sao ? "
" Không, chỉ là đến thăm " Vân Hi nghe xong cũng không hỏi nữa, im lặng ăn cơm, anh quay đầu khi thấy người nhỏ không nói nữa, lại hỏi " Sao vậy ? Em không thích sao ? Nếu không thích, sau này anh sẽ không gặp nữa "
" Không đâu, em không có ý đó "
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Sủng
- Tài Sản Của Tôi Là Vân Hii
- Chương 67