Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tài Sản Của Tôi Là Vân Hii

Chương 66

« Chương TrướcChương Tiếp »
Vân Hi lúc này mới tỉnh hơn một chút, cậu lập tức tắt máy, trở lại ôm anh, sau đó lại cẩn thẩn ngẩng đầu nhìn anh, nhìn thấy anh vẫn còn ngủ, cậu lại nhìn xem vết băng trắng có còn dính máu nữa không, thật may là anh đã đỡ hơn rất nhiều, cũng không thấy cơn đau xuất hiện nữa, thật tốt ..

Vân Hi nhẹ nhàng rời khỏi giường, cậu lấy giúp anh một ly nước sau đó liền trở lại " Khải Trạch ? Khải Trạch ? " anh bị người nhỏ đánh thức, tâm tình có chút khó chịu khi bị quấy rối lúc ngủ, nhẹ nhấc mi mắt nhìn, nhìn thấy Vân Hi anh mới nén lại cơn bực bội, khó chịu, Vân Hi liền đỡ anh ngồi dậy, người dựa vào thành giường, đem gối chắn ở lưng anh " Anh mau uống thuốc đi " cậu chìa tay đưa thuốc đến trước mặt anh, Khải Trạch chậm rãi nhận nó liền uống vào

Vân Hi đưa tay chỉnh lại tấm băng trắng, cũng vén tóc anh lên trên một chút " Còn đau không ? " anh chỉ nhẹ lắc đầu, cười xòa với cậu

" Em đỡ anh đi ngủ lại nhé " anh vẫn im lặng, gật đầu để cậu đỡ mình nằm xuống, Vân Hi sau khi đặt ly nước lên bàn, xoay người đã thấy anh nhìn mình, Khải Trạch nhìn cậu lại vỗ vỗ vào chỗ bên cạnh, trông anh lúc này cứ thật ngốc kiểu gì ấy, Vân Hi mỉm cười, leo lên giường đến chỗ cạnh anh nằm xuống, Khải Trạch nhích người đến phía cậu một chút liền ôm Vân Hi vào lòng

Không lâu sau đó điện thoại Vân Hi một lần nữa reo lên, cậu giật mình tỉnh giấc, nhanh chóng tắt âm để không làm phiền giấc ngủ của anh

Cậu sau khi kiểm tra xem người lớn có vì tiếng chuông điện thoại mà tỉnh dậy hay không, sau đó mới dời mắt đến điện thoại của mình, còn tưởng là tên biếи ŧɦái, hóa ra là người quản lý chỗ quán cà phê cậu đang làm, Vân Hi nhẹ nhàng rời khỏi giường ra ngoài cửa nghe điện thoại " Alo ạ ? "

" Anh gọi để nhắc em, ngày mai em có một ca làm buổi buổi sáng nhé "

" Dạ vâng, em biết rồi ạ " Vân Hi nhẹ phát ra tiếng cười để người bên kia có thể nghe thấy, cậu gật đầu cảm ơn người quản lý " Ngày mai có lẽ khách sẽ đông, vì vậy em đừng đến muộn "

" Dạ em biết rồi, cảm ơn anh "

Đợi người bên kia tắt máy, Vân Hi thở dài một tiếng, mệt mỏi xoay người vào trong, đợi đến khi cậu đóng cửa lại, xoay người đã gặp người lớn chắn trước mình, vì anh bỗng xuất hiện như vậy mà thiếu chút nữa tim cậu cũng chạy tọt ra ngoài " Aa " Vân Hi la lên một tiếng sau đó lại đưa tay ôm tim mình " Anh làm em giật cả mình .. Sao anh không ngủ nữa ? Em làm anh tỉnh giấc sao ? "

" Em vừa nói chuyện với ai vậy ? " Vân Hi nghe anh hỏi vậy liền nghĩ, có phải anh đã nghe lén mình nói chuyện hay không ? " Là một người quen "

" Quen như thế nào ? Sao lại nói chuyện thân mật như vậy ? " Vân Hi thoáng chốc bật cười, đã vậy, cậu càng muốn chọc người lớn " Anh làm sao vậy ? Em đã bảo là người quen thôi " cậu tránh người lớn quay lại giường ngồi, người lớn cũng nhanh chóng ngồi xuống cạnh cậu, hấp tấp " Em quen, nhưng là quen như thế nào ? Là loại quan hệ gì ? " nhìn bộ dáng ngốc nghếch kia, Vân Hi cũng không thể nhịn nổi, cậu cuối cùng cũng nói ra " Anh ấy là quản lí chỗ em đang làm, vừa rồi chỉ là gọi để nhắc nhở em một số chuyện, tuyệt đối không có gì khác "

" Thật không ? "

" Thật mà "

" Tại sao lại có quản lí nào lại quan tâm quá nhiều đến nhân viên như vậy ? " Vân Hi cố nén cười, đưa tay đánh anh một cái " Em là người mới, tất nhiên người ta sẽ hay quan tâm nhắc nhở rồi, anh làm sao vậy hả ? "

Khải Trạch cuối cùng im bặt, không nói lời nào, chỉ ngồi đưa mắt nhìn cậu, Vân Hi bị nhìn đến cảm thấy có chút ngứa ngáy, cậu nắm tay anh, vỗ vỗ " Anh không tin em sao ? "

" Em giận anh, sau đó liền bỏ đi, gần cả tháng trời, lỡ như em phải lòng một người khác thì sao ? .. Người ta yêu em, anh có thể tranh giành, nhưng em thương người ta rồi, thì anh làm sao mà giành ? " Vân Hi lần đầu tiên lại thấy anh mít ướt như vậy, hình như sau chuyện tai nạn vừa rồi, anh có chút thay đổi thì phải, cậu nhích người đến, ôm anh " Em chỉ có một mình anh, một mình anh đã đủ chật chội rồi, trái tim em làm sao đủ chỗ thêm một người khác "

" Vân Hi, xin em hứa với anh một chuyện " cậu rời khỏi cái ôm, nhẹ nhàng nhìn anh " Cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, em cũng không được bỏ đi như vừa rồi, tuyệt đối không thể bỏ anh ở lại, như vậy thật độc ác " Vân Hi nhìn ngắm rõ khuôn mặt anh, khuôn mặt đã xuất hiện vài phần lo lắng, sợ hãi, cậu khẽ vuốt gương mặt anh, lại đưa mắt nhìn tấm vải trắng quấn quanh " Là em hiểu lầm anh, xin lỗi " sau chuyện này Vân Hi càng chắc chắn và rõ ràng hơn, có lẽ chuyện vừa rồi đã làm anh vô cùng lo lắng và khó chịu đến nhường nào, sự sợ hãi của anh đã làm Vân Hi cảm thấy bản thân vô cùng có lỗi, cảm giác như anh mới chính là người bị tổn thương chứ không phải một mình cậu, đôi mắt Vân Hi có chút lay động, rưng rưng, Khải Trạch ôm lấy gương mặt người nhỏ, xoa xoa, nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên trán Vân Hi, sau đó liền ôm người nhỏ vào lòng

Cuối cùng cả hai đều nằm xuống giường, họ muốn ôm nhau ngủ một giấc thật say, vì những ngày qua đã vô cùng mệt mỏi và đau khổ, họ muốn giành nhiều thời gian cho nhau như thế này hơn

Khải Trạch xoay người bật chiếc hộp nhạc nhỏ mà lúc trước Vân Hi đã tặng cho anh, tiếng nhạc du dương phát ra, nó thật êm tai và nhẹ nhàng đến nao lòng, sau đó anh liền xoay người ôm lấy Vân Hi vào lòng, Vân Hi nhìn hành động của anh, trước giờ anh chưa từng có thói quen này, nếu có thì chỉ mỗi cậu hay bật những âm thanh nhỏ đặt ở bên cạnh để dễ dàng đi vào giấc ngủ hơn, cậu thắc mắc, ở trong lòng anh, cậu ngẩng đầu hỏi " Anh à, từ khi nào .. anh lại có thói quen này ? "

Một lúc lâu sau, anh mới cất tiếng " Em biết không, lúc em rời đi .. mỗi đêm, anh đều không thể nhắm mắt, chiếc giường cứ trống trải, khiến anh không thể ngủ nổi .. chỉ có hộp nhạc mới khiến anh có thể thϊếp đi một chút .. nhưng sau đó anh vẫn luôn giật mình tỉnh giấc, bên cạnh chỉ là một khoảng trống .. " nói đến đây, Khải Trạch ôm cậu chặt hơn trong lòng, anh chần chừ một chút, lại nói " Anh không tài nào ngủ nổi, Vân Hi à "

Vân Hi nghe những lời nói của anh, trong lòng không khỏi khó chịu, lẽ ra, cậu nên tìm hiểu rõ ràng mới đúng, cũng vì hiểu lầm từ cậu mới khiến anh bị tai nạn như vậy, nghĩ như vậy, Vân Hi càng giận bản thân mình hơn, cậu xiết chặt cái ôm của mình, vùi đầu trong lòng anh, lặng lặng nghe từng nhịp đập tim anh " Anh rất yêu em, vô cùng yêu em Vân Hi "

" Xin lỗi anh, em sẽ không như thế nữa " Khải Trạch nhẹ đặt nụ hôn trên trán cậu liền nhắm mắt, cả hai nhanh chóng chìm vào giấc ngủ say, cuối cùng cả hai đã có một giấc ngủ thật ngon .. bên cạnh nhau

..

Một ngày mới lại đến, đồng hồ điểm 5h sáng, báo thức từ điện thoại Vân Hi reo lên, cậu nhanh chóng tắt nó, tránh việc đánh thức anh, cẩn thận nhìn sang anh, sau đó mới nhẹ nhàng rời khỏi giường vào phòng vệ sinh cá nhân, trở ra liền thay đồ chuẩn bị đến quán cà phê, Vân Hi mở cửa ra ngoài liền thấy người lớn đã ngồi dậy ở trên giường, gương mặt còn khá buồn ngủ, anh đưa tay dụi dụi mắt mình nhìn cậu " Sớm như vậy sao ? " Vân Hi tiến lại giường ngồi xuống, đặt tay ở một bên mặt anh, mỉm cười " Anh ngủ thêm một chút đi " Khải Trạch áp tay mình lên tay cậu nói " Anh đưa em đi nhé ? "

" Không cần đâu, em tự đi được .. mà này, anh vừa mới xuất viện, không được đi làm đấy "

" Vậy tại sao, em không ở nhà chăm sóc anh ? " Vân Hi dừng một chút, cậu suy nghĩ đến chuyện anh nói, sau đó mới đáp " Nhưng em vừa nghỉ hai hôm, hôm nay lại xin nghỉ, có lẽ không hay cho lắm "
« Chương TrướcChương Tiếp »