" Anh, đừng nổi giận như vậy, nếu bà ta chết, chẳng phải là quá hời rồi sao ? " cuối cùng anh tức giận ném thẳng xuống đất, phải, trước giờ, ở chỗ anh, không thể có người chết, như vậy thì quá dễ dàng rồi
Sau đó anh ôm tức giận mà rời đi, bà ta được đưa vào trong, treo lên cao mà đánh đập tàn nhẫn, anh trở lại bệnh viện tìm Vân Hi, Vân Hi lúc này đang ngồi nói chuyện với Nhiên Nhiên, đôi mắt cậu vẫn có chút buồn, Nhiên Nhiên đã biết mọi chuyện, cô cũng không dám nhắc nhiều về chuyện vừa rồi, lo lắng sẽ lại làm Vân Hi không kiềm được lại khóc, thấy anh bước vào Nhiên Nhiên vội đứng dậy nhường chỗ cho anh liền ra ngoài " Vân Hi, em có đói hay không ? anh mua chút đồ cho em nhé "
" Không cần đâu, em vẫn còn no lắm " Vân Hi bỗng dời tầm mắt của mình khi nhận ra có thứ gì màu đỏ trên cổ áo của anh, cậu dường như đã nhận ra, đây là máu, không phải anh đã bị thương đấy chứ ? " Khải Trạch, anh làm sao vậy ? bị thương sao ? chỗ nào ? đưa em xem ? " Khải Trạch nhận ra cổ áo mình có màu đỏ, vội giữ bình tĩnh cho Vân Hi, nói " Không có, anh không có bị thương, em đừng lo, lúc nãy vội đưa một người lạ vào phòng cấp cứu, chắc là dính lúc ấy " Vân Hi thở phào một cái, đưa mắt quan sát anh thật kĩ
Một tuần trôi qua, cuối cùng Vân Hi cũng xuất viện, nhưng thay vì về nhà, Khải Trạch lại chở cậu đến một nơi khác, ở phía ngoài còn có người canh gác rất nghiêm ngặt, vào đến bên trong, có rất nhiều căn nhà tương tự, nằm liền kề nhau, không khí ở đây cũng khá ổn, vừa rất yên tĩnh lại vừa rộng rãi, thoáng mát, chỗ này, đến một mảnh rác cũng không có, nhưng rốt cuộc, Khải Trạch chở cậu vào nơi này để làm gì ?
Anh dừng xe, bước xuống liền mở cửa cho cậu, nhìn cậu thắc mắc, anh vội nói " Từ bây giờ, căn nhà này sẽ là của em " Vân Hi càng ngạc nhiên hơn, cậu hỏi " Sao tự nhiên lại mua nhà cho em ? "
" Ở đây rất ổn, an ninh lại nghiêm ngặt, không khí cũng rất tốt, nhà lại đẹp, sau này anh sẽ cùng em ở đây, tránh việc bất ngờ gặp mặt gia đình anh " chủ khu này chính là anh, người canh gác ở đây cũng toàn là người của anh, anh muốn Vân Hi ở đây vì nó cực kì an toàn, sẽ không xảy ra việc gì nguy hiểm, ai muốn vào thì vào, muốn ra thì ra, tất cả phải có thẻ mới có thể tự do ra vào, nơi này sẽ là nơi cực kì hạnh phúc cho anh và Vân Hi ở bên nhau mà không lo bị cha cậu phát hiện, nhà ở khu này cũng không hề rẻ, đa số những người ở đây là những người nhà giàu, các nghệ sĩ, diễn viên nổi tiếng, Vân Hi nghĩ có lẽ vì chuyện vừa rồi nên mới không muốn để gia đình gặp cậu, sau đó lại xảy ra những chuyện tương tự như vừa rồi, anh dẫn cậu đi xem khắp căn nhà, quả thật ở đây vừa đẹp, vừa rộng rãi, lại còn rất tiện nghi, đồ gì cũng có, khu này cũng không cách xa trung tâm thương mại là bao, rất tiện lợi khi di chuyển, bên trong căn nhà lại có người giúp việc của anh, đây chính là an toàn trên an toàn, anh sẽ không phải thấp thỏm, lo lắng cho Vân Hi khi bản thân bận rộn chuyện gì khác
Sau khi xem mọi nơi trong căn nhà, Vân Hi đã cùng anh ngồi xuống nói chuyện " Anh à, hay là thôi đi, chúng ta về ngôi nhà cũ ở đi có được không ? căn nhà này, chắc chắn rất đắt, anh đừng tiêu tốn lãng phí như vậy " Khải Trạch bỗng bật cười, nhìn cậu " Sao ? muốn giữ tiền cho anh ? " sau đó lại xoa đầu cậu, nói " Đừng nghĩ nhiều, bạn của anh là chủ khu này, vì vậy không có tốn tiền như em nghĩ, anh lựa nơi này, vì nó rất an toàn, như vậy thì khi anh không có nhà, anh sẽ yên tâm hơn, có biết chưa ? " anh nói xong liền ôm cậu vào lòng " Anh ước mình có thể đến sớm một chút .. để có thể ở bên em thật lâu " Vân Hi nghe vậy, trên khuôn miệng xinh xắn lại nở nụ cười, cậu ôm anh " Sao anh lại tốt với em như vậy chứ ? cả đời này của em làm sao đền đáp đây ? "
" Em chỉ cần cả đời ở bên anh, yêu anh, chính là sự đền đáp lớn nhất với anh rồi " Vân Hi nhắm mắt, đầu tựa vào lòng anh, cảm nhận trái tim anh đập từng hồi, cậu khẽ mỉm cười, thở ra một hơi " Có anh thật tốt "
Điện thoại anh bỗng reo, anh nhanh chóng nhấc máy xem, lại xoay đầu nhìn Vân Hi, nói " Em đợi anh một chút " sau đó Khải Trạch liền đứng dậy, ra ngoài nghe điện thoại " Anh, xong rồi ạ "
" Được, ngày mai anh đến " Khải Trạch xoay lưng vào trong đã thấy Vân Hi không còn ở sô pha nữa, anh lên tầng tìm cậu, hóa ra Vân Hi đang ở trong phòng ngủ, Vân Hi đang đứng yên suy nghĩ gì đó, anh bước đến ôm cậu từ phía sau, nhẹ mỉm cười, Vân Hi giật mình khi anh bất chợt xuất hiện lại không có tiếng động như vậy " Em đang nhìn gì vậy ? " Vân Hi đưa tay chỉ vào buồng tắm, mặc dù nó rộng rãi và trang trí vô cùng đẹp, nhưng mà .. " Anh này, sao phòng tắm lại đặt kính trong suốt ? " anh cười xòa, nhẹ đặt đầu mình ở vai cậu " Đây là phong cách của phương tây, họ sống rất thoáng " đúng, phương tây sống rất thoáng, điều này dĩ nhiên cậu biết, nhưng cậu lại không hợp với kiểu phòng này, như vậy, mỗi lần có người vào trong sẽ có một người ở ngoài, không phải Khải Trạch lại cố tình chọn kiểu phòng có phong cách này đấy chứ ? " Vậy, Khải Trạch à, anh .. có thích phong cách này hay không ? " cậu xoay người nhìn anh, miệng lại nở nụ cười, chờ đón câu trả lời từ anh, Khải Trạch rất bình tĩnh, vui vẻ, điềm đạm đáp " Anh có "
Vân Hi vừa nghe câu trả lời xong liền giơ tay đánh anh mấy cái liền " Anh có, anh có này " Khải Trạch không ngăn cản cậu, anh chỉ cười khi cậu đánh mình " Có phải anh cố tình không hả ? " anh cúi người gần cậu, thầm thì " Em có chỗ nào anh chưa từng thấy qua mà phải giấu ? " Vân Hi lập tức đỏ mặt, sao cậu lại yêu cái tên biếи ŧɦái như này vậy không biết " Nhưng .. nhưng mà, cho dù là như vậy, anh .. anh cũng không được nhìn " anh nhấc bỗng ôm lấy Vân Hi, để Vân Hi đưa chân ôm lấy thắt lưng mình, bình thản bước xuống lầu, Vân Hi cũng không hề chống cự, cậu đưa tay ôm cổ anh, để anh ôm " Được rồi, bây giờ thì đi ăn thôi, em phải bồi bổ thật nhiều mới được " đến lúc xuống đến bếp cậu mới hoảng hốt buông anh ra " Mau, mau bỏ em xuống " Vân Hi quên mất trong nhà còn có người giúp việc, xấu hổ muốn chết
Đồ ăn đã được chuẩn bị xong, Khải Trạch cùng cậu ăn xong mới đưa cậu ra sô pha ngồi, sau đó liền xoay người đi vào bếp, lấy thứ gì đó từ tủ lạnh, đem đến cho cậu " Của em, mau uống đi " Vân Hi đưa mắt nhìn trên tay anh, là sữa được đóng hộp sẵn, nhưng bây giờ cậu nhìn thấy nó lại có chút sợ, Vân Hi lắc lắc đầu sau đó liền lùi người về sau, Khải Trạch nhìn thái độ và hành động của cậu, anh không nói gì, lại đứng dậy xoay người vào trong bếp, nấu nước sôi, pha cho cậu một ly sữa mới, sau đó liền đem ra, thổi thổi cho cậu xong liền nói " Là sữa bột, anh vừa pha xong, em mau uống đi " Vân Hi nhìn anh, lại nhìn ly sữa, cậu nhận lấy từ anh, uống nó, Khải Trạch đợi người nhỏ uống hết mới nhẹ mỉm cười, xoa đầu cậu " Vân Hi thật ngoan "
Anh đưa Vân Hi lên phòng, người nhỏ bảo muốn tắm, sau đó liền đẩy anh ra ngoài, không cho anh vào cùng, anh chỉ mỉm cười đóng cửa, liền xoay lưng xuống bếp " Dì đem mấy hộp sữa trong tủ lạnh vứt dùm con nhé "
" Được, dì biết rồi "