Vân Hi từ lúc nhập viện đến giờ đã gần hai ngày rồi, hai ngày nay cậu cứ luôn khóc như vậy, không ăn, cũng không chịu nói chuyện gì cả " Vân Hi à, em ăn một chút đi có được không ? anh xin em đấy, Vân Hi "
" .. "
" Vân Hi, em đừng như vậy nữa, anh rất lo cho em, em nói chuyện với anh đi có được không ? " anh nắm lấy tay cậu, nhưng Vân Hi không có ý định cử động hay mở miệng nói chuyện, một lúc lâu, cậu đột nhiên rút tay mình trở về, cúi gầm mặt, nói " Em muốn yên tĩnh một lát, anh ra ngoài đi " Khải Trạch cuối cùng đành nghe lời Vân Hi, anh ra ngoài đóng cửa, bên trong liền phát ra âm thanh, Vân Hi ở trong phòng òa khóc to, tiếng khóc của Vân Hi đến người ngoài cũng nghe ra, cậu đau lòng thế nào, khó chịu ra sao, Khải Trạch ở bên ngoài đã rơi nước mắt theo cậu, Vân Hi đã dằn vặt bản thân mình, vì không thể giữ lại đứa con, còn hận bản thân vì đã làm anh buồn như vậy nữa, cậu đặt tay lên bụng mình, nước mắt kiềm không nổi
Khải Trạch sau đó trở về nhà, tìm xem rốt cuộc Vân Hi đã ăn hay uống những món gì, tìm một lúc lâu, đồ ăn đều là từ nhà, chỉ riêng mỗi những hộp sữa tươi Vân Hi uống tối qua là không phải từ nhà, anh nhờ người kiểm tra, quả thật trong sữa có thành phần thuốc ngủ như vị bác sĩ kia đã nói, còn một chuyện nữa, những hộp sữa này .. từ đâu mà Vân Hi có được ??
..
Đến lúc Khải Trạch trở vào bệnh viện đã thấy Vân Hi ngủ say, có lẽ đã vì khóc mà mệt mỏi thϊếp đi, một lúc lâu sau, Vân Hi lại gặp ác mộng, cậu lại rơi nước mắt, tay lại nắm chặt lấy tấm chăn " Không .. làm ơn, không .. không được .. không " anh đứng dậy, lay người cậu " Vân Hi .. Vân Hi .. " Vân Hi bỗng mở mắt, bàn tay nắm chặt lấy tay anh, Khải Trạch vội ôm cậu vào lòng " Không sao, không sao nữa rồi " rõ ràng lúc trước, bản thân hứa sẽ không để ai ức hϊếp cậu, thế nhưng bây giờ thì sao ? lại khiến Vân Hi đau khổ như vậy, bản thân thật sự chẳng làm gì ra hồn, bây giờ lại vô lực giương mắt nhìn Vân Hi như vậy ..
Vân Hi hoảng sợ, nắm chặt tay anh, mếu máo nói " Khải Trạch, không phải em, không phải, em không muốn mất nó, là do, là do hộp sữa, hộp sữa " anh nghe vậy, lại vội hỏi " Em nói anh nghe, tại sao em lại có hộp sữa đó ? " Vân Hi không chần chừ, đáp " Là dì, là dì đã cho em " Khải Trạch thật sự không ngờ lại có sự góp mặt của bà ta, lần này, bà chết chắc với tôi
Vân Hi nhìn anh, biết anh đang khó chịu, tức tối, cậu biết chắc chắn anh sẽ không bỏ qua cho người dì đó, Vân Hi vội lay anh " Khải Trạch, xin lỗi anh, là em không tốt, em đáng lẽ không nên đυ.ng đến những đồ bên ngoài " Vân Hi cứ luôn miệng xin lỗi, anh biết cậu rất đau lòng, không khác gì anh, nhưng anh chưa từng trách hay giận dỗi gì cậu, anh chỉ có loại cảm giác đó chính là lo lắng và yêu thương cậu " Không phải lỗi của em "
" Khải Trạch, em hứa, em hứa sẽ không gặp dì ấy nữa, anh, anh đừng làm hại dì ấy " Khải Trạch nghe cậu nói vậy, lập tức có chút tức giận với cậu " Vân Hi à, sao em có thể lương thiện như vậy chứ ? " đúng, đúng là dì ấy đã làm cậu mất đi đứa con, nhưng cậu không hề có ý định trả thù hay gì đó " Được, anh biết rồi " cuối cùng, Vân Hi đã nắm chặt tay anh mà thϊếp đi, đôi mắt cậu vẫn còn ươn ướt, anh đưa tay lau chúng đi, nhẹ đặt nụ hôn lên trán cậu " Xin lỗi em, Vân Hi " Khải Trạch đợi cậu ngủ say mới từ từ rời khỏi phòng, qua điện thoại, anh đã nói chuyện gì đó, sau đó rất nhanh đã trở lại bên cạnh cậu
Buổi sáng, Khải Trạch đã mất rất nhiều thời gian mới có thể ép Vân Hi ăn, mấy ngày nay, Vân Hi không chịu ăn gì, đến sắc mặt cũng sắp trắng bệch đi " Vân Hi à, chút nữa anh có việc, Nhiên Nhiên sẽ thay anh chăm sóc cho em " Vân Hi không trả lời, cậu chỉ gật đầu một cái, Khải Trạch đợi Nhiên Nhiên vào với cậu mới dám rời khỏi " Anh sẽ mau chóng quay lại " anh đưa tay xoa đầu cậu sau đó liền rời đi
..
Tại nhà kho số 3, trong nhà kho này có rất nhiều người đàn ông mặc áo đen, nhìn bọn họ không có vẻ gì giống người xấu cả, nhìn ai cũng như rất điềm đạm, chững chạc và nghiêm nghị, nhưng có ai biết được phía sau gương mặt người tốt đó,họ lại toàn là những tay sát thủ, độc ác đến rợn người, bên cạnh đó còn có những căn phòng tối đáng sợ
Từ ngoài, người đàn ông dáng vẻ cao ráo, lạnh lùng bước vào, khuôn mặt rất giận dữ, vừa vào liền đặt mình ngồi yên vị trên chiếc ghế cao, sau đó liền phẩy phẩy tay, lập tức ba người đàn ông đứng gần đó tiến vào lôi hai con người trong căn phòng tối ấy ra ngoài, đến trước mặt người ra lệnh, họ ngẩng đầu muốn biết người chủ là ai ? kết quả nhận được, người đàn ông đó chính là cháu mình - Khải Trạch, anh nở nụ cười nhìn dì của mình " Chào dì " bà giật mình khi biết rằng chính anh là người đã ra lệnh bắt giữ bà " Khải Trạch, con, con muốn làm gì ? "
" Đừng gọi tên tôi, thật dơ bẩn " anh tiến gần, ngồi xuống nhìn gương mặt của bà ta " Bà thật sự không biết bản thân đã gây ra chuyện gì sao ? " Bà biết thế nào cũng bị cháu mình bắt lại, trước đó đã nhanh chóng mua vé máy bay bỏ trốn, nhưng còn chưa đến sân bay đã bị chặn lại trên đường đi " Dì là bị ép, con phải tin dì, sao dì lại dám làm ra loại chuyện đó chứ ? " anh im lặng một lúc, lại nói " Dì có biết, cô gái bên cạnh dì đã gây nên chuyện gì không ? " bà xoay đầu nhìn cô gái trẻ, trên người chi chít những vết thương, chúng vẫn còn mới, đến gương mặt cũng bị rạch mất vài đường " Cô ấy, đã bỏ thuốc và dùng Vân Hi để phục vụ đàn ông, dì nói xem, như vậy, có phải vẫn còn nhẹ không ? " bà có chút hoảng sợ với cháu trai mình, trước giờ thật sự chưa bao giờ thấy được bộ mặt này của anh " Khải Trạch, ta xin con, dì là bị lợi dụng, là bị ép, dì thật sự không dám đâu, tha lỗi cho dì đi, làm ơn " Khải Trạch cúi người ngồi xuống, đưa tay nắm lấy tóc bà ta giật mạnh ra sau " Bà làm em ấy đau khổ như vậy, nói xem tôi nên làm gì với bà đây ? .. Bà nghe lời của ai ? " anh bỗng quát lớn, làm bà ta hoảng sợ tuông sạch mọi thứ " Được, chờ vài ngày tới, tôi mang Lâm Minh đến chơi cùng bà, có được không ? "
Tên đứng phía sau tiến một bước đưa con dao nhỏ đến tay anh, Khải Trạch nhận lấy, anh không chần chừ, nhẹ nhàng khứa một đường dài trên gương mặt bà " Aa ! " vết vừa được cắt liền phún máu, bắn ra, bà ta đau đớn la hét dữ dội, sau đó anh dừng lại nhìn sang người phụ nữ bên cạnh, cô gái thấy Khải Trạch đưa mắt nhìn mình liền hoảng sợ, liên tục dập đầu lạy, van xin tha thứ " Hôm nay đã rạch chưa ? " sau đó lập tức liền có người đáp " Anh, hôm nay đã rạch rồi " sau đó lại đưa mắt nhìn lại người dì của mình " Dì lớn như vậy, lại là dì của con, phải ưu tiên chứ ? " sau đó liền đưa dao rạch thêm một vết nữa, bà ta đau đớn tột cùng, máu bắt đầu chảy dài trên khuôn mặt, Khải Trạch đứng dậy tát cho bà một cái đau điếng, khiến bà ta nằm dài trên đất " Kể từ bây giờ trở đi, bà sẽ không bao giờ được yên ổn đâu, cả thằng chó kia cũng vậy .. chết tiệt, lũ khốn " nghĩ đến Vân Hi cùng đứa con, anh bỗng phát điên cả lên, nổi giận đùng đùng hét lớn, anh xoay lưng nâng chiếc ghế mình vừa ngồi vốn muốn ném thẳng vào đầu bà ta, may mắn những người của anh đã kịp thời ngăn cản " Anh, đừng nổi giận như vậy, nếu bà ta chết, chẳng phải là quá hời rồi sao ? " cuối cùng anh tức giận ném thẳng xuống đất, phải, trước giờ, ở chỗ anh, không thể có người chết, như vậy thì quá dễ dàng rồi