" Đặt khách sạn đi " nói đến đây, vị quản gia cũng đủ hiểu, chính là muốn đuổi bà ra khỏi nhà, anh trước giờ không có thói quen giữ lại người lạ hoặc người mà bản thân không thích ở lại, nói xong liền nắm tay cậu lên tầng
Sau đó, Vân Hi mới hiểu mọi chuyện, ra người kia không phải mẹ anh, mà là dì, lúc trước chính bà đã vì tiền mà bắt tay với ông Lâm để hại gia đình anh ra nông nổi như thế, cũng vì vậy mà anh luôn rất ghét bà ấy, sau này cha mẹ anh tha lỗi cho bà ấy vì bà đã hứa sẽ chuột lỗi, sẽ thay đổi, bà chỉ là vì có nỗi khổ tâm mới cần đến tiền, Vân Hi sau khi nghe anh kể, cậu suy nghĩ, nói " Không biết chừng, dì ấy có nỗi khổ tâm thật, anh tha lỗi cho dì ấy đi " Vân Hi có nói gì đi nữa thì anh vẫn không có ý định thay đổi suy nghĩ về dì ấy " Bà ta không đơn giản như em nghĩ đâu, tốt nhất nên tránh xa một chút "
" Được rồi được rồi, em biết rồi " Khải Trạch lau đi những giọt mồ hôi trên trán cậu, tưởng Vân Hi là người làm chắc, muốn ăn thì tự đi mà nấu, còn bắt người của anh cơm bưng nước rót, thật đáng ghét " Nhưng sao anh biết em ở nhà "
" Nhiên Nhiên nói với anh em về nhà lấy đồ, anh không yên tâm em đi một mình nên mới theo em, sau khi anh về liền nghe quản gia nói hết mọi chuyện, em sao không nói với anh chứ ? "
" Em còn tưởng, dì ấy là mẹ anh "
Vài ngày sau đó, bà ấy cũng rất hay liên lạc với cậu, chỉ là gặp nhau bên ngoài, Vân Hi cũng không có nói lại với anh, vì cậu nghĩ, bà có nỗi khổ tâm thật, đợi sau này có thời gian, nhất định sẽ khuyên nhủ anh, tha thứ cho bà
..
Từ lúc mang thai, Khải Trạch chăm cậu rất kỹ, từng bữa ăn, giấc ngủ, anh đều chăm chút cho cậu, khoảng thời gian này, chính là khoảng thời gian mà cậu cảm thấy vô cùng hạnh phúc, chỉ cần sau này, mãi như thế thì thật tốt
Vẫn như mọi ngày, buổi tối, Vân Hi cùng anh tan ca, cậu vừa về đến nhà liền mệt mỏi mà nằm hẳn lên giường " Mệt lắm sao ? " Khải Trạch đi lại gần cậu, chăm chú nhìn cậu " Hmm, em lười quá đi mất " anh không nói gì, sau khi bản thân tắm rửa sạch sẽ, anh mang từ phòng tắm ra một chậu nước, cùng với dầu gội đầu, chỉnh lại tư thế nằm của Vân Hi, sau đó nhẹ nhàng gội đầu cho cậu, Vân Hi thích nhất là những lúc thế này, cảm nhận tình yêu của anh qua những cử chỉ, hành động của người lớn đối với mình, thực thích " Vân Hi à, mai anh đưa em đi khám nhé " nhắc mới nhớ, từ lúc biết bản thân có mang được 2 tuần, đến nay chắc cũng đã hơn 1 tháng rồi, cậu vẫn chưa đi thăm nó lần nào nữa " Vâng "
" Anh này, anh .. không thể tha thứ cho dì ấy sao ? " suốt mấy tuần nay, ngày nào Vân Hi cũng hỏi anh câu này, khiến anh còn ngày càng chán ghét hơn " Em đừng hỏi nữa, sẽ không " Vân Hi biết, anh đã nói thì sẽ không thay đổi, nhưng cậu đang cố gắng giúp dì ấy, anh đỡ cậu ngồi dậy, dùng khăn nhẹ nhàng lau khô tóc cậu " Em lại đói nữa rồi " Vân Hi đưa tay xoa xoa bụng mình, khuôn mặt cậu xuất hiện hai chiếc bánh bao, nhõng nhẽo với anh, trông thật dễ thương " Thật tốt "
" Gì mà tốt chứ ? em sẽ mập lên cho xem " Khải Trạch đưa tay xoa đầu cậu, nhẹ đặt nụ hôn trên đôi môi cậu " Đứa bé này, chắc chắn ham ăn giống như em vậy " Vân Hi nghe vậy, cậu đưa tay đánh anh một cái " Em ham ăn lúc nào chứ ? đáng ghét " anh đưa tay đặt trên bụng cậu, sau đó lại nhìn cậu " Em đi tắm đi, anh xuống chuẩn bị đồ ăn cho em "
" Vâng "
Vân Hi hiện giờ, sáng thì cùng anh đi làm, trưa cùng nhau ăn cơm, chiều đến lại cùng nhau tan ca và đi ăn uống, đến tối thì rúc vào người anh mà ngủ, cứ như chui vào tổ của mình vậy, từ khi mang thai, cậu đã ăn uống không giờ giấc và mỗi lần ăn lại ăn rất nhiều, Khải Trạch cũng không lấy lạ vì những điều này, mà ngược lại còn làm anh rất thích
....
Tại nhà Lâm Minh
" Chuyện tôi nhờ bà thế nào rồi ? " Lâm Minh yên vị ở sô pha, dõng dạc nói " Tôi đang làm thân với cậu ấy, cậu ấy là người rất ngoan, rất nghe lời " Lâm Minh bỗng nhếch miệng cười, sau đó lại nhìn người trước mặt thốt ra " Tất nhiên rồi, nhưng bà cũng mau chóng hành động đi, đừng đợi nó lớn lên, lúc đó sẽ rất khó để xử lý " người đàn bà gật đầu " Được, tôi biết rồi " là dì của anh, lần này bà ta quay lại chính là vì Lâm Minh muốn, bà vẫn chứng nào tật nấy, không thay đổi dù chỉ một chút, Lâm Minh hiện giờ chính là muốn cái thai trong bụng cậu, hắn tức giận vì Vân Hi mang thai con của Khải Trạch, nếu mang thì nhất định phải là con hắn " Nếu bà xong sớm, tiền sẽ được gửi đến sớm và sẽ còn nhiều hơn " nghe đến đây, bà rất hài lòng, liền đồng ý " Được "
Bà trước giờ luôn là người ham mê vật chất, chỉ cần là tiền, cho dù là chuyện gì, bà cũng có thể thực hiện, thật ra bà là một con nghiện cờ bạc, chính vì vậy mới luôn ham mê tiền, gia đình ông Lâm lại là chỗ trước giờ luôn dùng tiền điều khiển bà, ngay cả dính vào cờ bạc để hại gia đình anh cũng là do gia đình ông Lâm sắp đặt, chỉ có người nhà hại nhau mới dễ dàng như vậy
....
Vân Hi đợi người lớn nằm xuống liền rúc vào người anh, Khải Trạch đặt vị trí của cậu trong lòng mình thật thoải mái, sau đó mới đưa tay xoa xoa tấm lưng cậu, giúp cậu đi vào giấc ngủ dễ dàng hơn " Vân Hi của anh ngủ thật ngon nhé " cậu không nói gì, đôi mắt nhắm nghiền, ngẩng đầu đặt nụ hôn lên môi anh một cái, lại quay về tư thế ban đầu ngủ, Khải Trạch khẽ cười, xoa xoa đầu cậu, thở dài một tiếng " Vân Hi à ~ anh phải ăn chay đến bao giờ đây chứ ? "
Vân Hi nghe vậy không khỏi phát ra tiếng cười, cậu ôm chặt anh hơn, cảm nhận tình yêu của anh " Dễ thương thật " Khải Trạch nghe vậy lại cúi đầu nhẹ hôn chụt trên trán cậu, sau đó cả hai nhịp thở đều đều đi vào giấc ngủ
Vân Hi từ trong giấc mơ, cậu thấy Lâm Minh đến tìm mình, cùng một người khác, nhưng người này cậu lại không nhìn rõ mặt, cả hai đang dồn cậu đến đường cùng, Vân Hi quyết liệt chống trả cũng không lại hai người họ, cuối cùng cả hai đã đẩy cậu ngã khỏi cầu thang, máu bắt đầu đổ, mọi thứ, khắp nơi đều có màu đó, Vân Hi hoảng sợ đến không thể hét lên, hai con người kia đứng ở trên tầng cười rất lớn khi nhìn thấy cậu như vậy ..
Khải Trạch chợt tỉnh giấc khi cảm nhận Vân Hi đang gặp phải vấn đề gì đó, cậu cứ luôn miệng " Không .. không thể .. con, con của tôi .. không được .. làm ơn, không " nước mắt cậu bắt đầu rơi xuống, lúc này Khải Trạch mới hoảng sợ, lo lắng, lay cậu " Vân Hi ? Vân Hi à ? tỉnh dậy đi em, Vân Hi " Vân Hi bất ngờ mở mắt, nhìn thấy anh ở ngay bên cạnh mình, cậu hoảng sợ ôm lấy anh, nước mắt cũng không kiểm soát được mà tuôn rơi " Không sao, không sao nữa rồi, anh ở đây, đừng sợ " Khải Trạch nghe cậu gọi " con của tôi " anh rất muốn biết cậu đã gặp phải cảnh tượng gì lại hoảng như vậy, nhưng anh không dám hỏi, anh sợ Vân Hi sẽ lại khóc, nhưng sau đó vì hoảng sợ mà Vân Hi đã nói ra " Anh, anh à .. con chúng ta, Lâm Minh .. Lâm Minh muốn gϊếŧ, muốn gϊếŧ nó .. không được "