Chương 34

Về đến nơi, anh đem cậu tắm rửa sạch sẽ, đưa ngón tay đem những tϊиɧ ɖϊ©h͙ bên trong ra ngoài, Vân Hi lại cảm thấy bị người lớn quấy rối liền cau mày, lắc đầu lia lịa " Đừng, đừng nữa, xin anh đó " Khải Trạch nhìn đôi mắt cậu đang ngân ngấn nước liền cảm thấy có lỗi " Không làm, không làm nữa, anh giúp em lấy chúng ra " nhìn người nhỏ ngân ngấn lệ, không hiểu sao anh lại nghĩ : có phải anh đã làm em bị thương rồi không ?

Vân Hi tay ôm lấy cánh tay anh, mặt vẫn cau mày khó chịu

Khải Trạch sau khi vệ sinh giúp cậu xong, đem đồ mới mặc lên người cậu rồi liền đặt cậu lên giường

..

Sáng hôm sau, Vân Hi tỉnh dậy lúc 8h30, điều đầu tiên cậu cảm nhận được chính là bản thân đau nhức, ê ẩm, trong đầu lại hiện lên hình ảnh giữa cậu cùng anh vào tối qua tại phòng nước nóng, những hình ảnh xấu hổ ập về khi anh lại đem cậu làm ở nơi có nhiều người như vậy, trong lòng liền cảm giác rất tức giận đến nỗi muốn khóc

Trước mắt cậu là cánh tay anh, cánh tay anh đặt dưới cổ cậu, tay anh còn đang nắm lấy tay cậu, Vân Hi tức giận rút tay mình ra khỏi lòng bàn tay anh, sau đó liền kéo chăn trùm kín đầu, cuộn tròn mình trong chăn, Khải Trạch từ nãy giờ vẫn đưa mắt nhìn bộ dáng của người nhỏ, anh mở giọng gọi nhỏ " Vân Hi à " người nhỏ im bặt, không thèm trả lời, tiếp tục cựa quậy người trong chăn " Vân Hi ? " người nhỏ quyết tâm giữ im lặng, không muốn đáp " Em làm sao vậy ? " không phải là giận rồi đấy chứ ?

" Vân Hi ? " Khải Trạch kiên nhẫn nhắc lại tên cậu

" Đừng gọi nữa " Vân Hi came thấy thật phiền phức liền lên tiếng, " Giận rồi sao ? "

" ... "

Anh im lặng chờ đợi cậu, cuối cùng Vân Hi không chịu được đành thốt lên " Anh sao có thể đem em làm ở nơi ấy chứ ? chỗ đó lại đông người như vậy " Khải trạch hiểu ra vấn đề người nhỏ giận, liền giải thích " Chỗ đó khuất như vậy, nhất định không có người nhìn thấy, anh đảm bảo " Khải Trạch chính thức có thể đặt biệt danh cho cậu là mặt mỏng rồi, Vân Hi xoay người ló đầu ra khỏi chăn chu môi, nói " Làm sao anh biết được, xấu hổ chết mất " bốn chữ cuối của cậu phát ra như tiếng muỗi kêu, sau đó lại cúi đầu

" Làm chuyện đó cùng anh .. rất xấu hổ sao ? " Vân Hi nghe ra ý tứ trong lời nói hình như không đúng, cậu ngay lập tức ngẩng đầu nhìn anh, liền bắt gặp ánh mắt anh đang chằm chằm vào mình, cậu níu lấy áo anh, mặt vô tội " Không phải không phải, em không phải í đó, chỉ là .. " Khải Trạch nhìn người nhỏ sắp khóc đến nơi liền đưa tay nâng mặt cậu, lại xoa xoa ở bên gò má cậu " Xin lỗi, anh hứa sẽ không có lần sau " Khải Trạch như vậy mà lại quên mất cậu là người sống khép kín, không hề thích đến những chỗ quá đông người lạ, anh lại còn đem cậu làm ở nơi có người như thế " Em không muốn chơi với anh nữa đâu " Vân Hi được thế lấn nước làm nũng trước mặt anh, nhưng câu nói ấy Khải Trạch lại nhanh chóng nghĩ theo nghĩa đen " Em chắc chứ ? " anh dừng một chút lại nói, thì thầm vào tai cậu " Chỉ cần anh bắt đầu, em chắc chắn không thể dừng lại " chỉ một câu nói như vậy cũng đủ khiến mặt Vân Hi đỏ lựng hai bên chiếc má bánh bao, điều này lại làm Vân Hi thêm phần đáng yêu " Anh, anh không thể đứng đắn một chút sao ? "

" Nếu là đối với em, anh thực sự không thể đứng đắn nổi " trên miệng Khải Trạch sau câu nói liền xuất hiện nụ cười ranh mãnh " Đồ biếи ŧɦái " Vân Hi đưa tay đánh anh mấy cái, sao mọi lúc, mọi nơi, đối với cậu anh thực sự không thể rời mắt như vậy chứ ? thật sự nghiện rồi sao ? Khải Trạch bắt lấy tay cậu đặt ở hông mình sau đó liền ôm chặt cậu, Vân Hi bị người lớn ôm liền bất động " Vân Hi à ~, không xong rồi, anh càng ngày càng mê đắm em, phải làm sao đây ? anh thực sự chưa từng có cảm giác như vậy với ai " Khải Trạch bây giờ như muốn đem cậu giấu đi, sợ Vân Hi sẽ lại chạy đi đâu mất, ra khỏi tầm kiểm soát của mình

Vân Hi thật sự muốn phì cười, cái gì mà mê đắm cơ chứ ? " Rốt cuộc anh thích em ở điểm gì vậy ? ", Khải Trạch vẫn ôm lấy cậu, trả lời " Chỗ nào của em anh cũng thích "

" Khải Trạch, anh đứng đắn lên cho em "

Anh bất ngờ trầm giọng, nghiêm túc " Anh nói thật đó " Khải Trạch cúi đầu chôn mặt ở hõm vai cậu, tham lam hít lấy hương thơm từ cơ thể cậu, hương thơm này, thật không thể lẫn đi đâu được, mùi hương mà trước giờ anh vẫn luôn thích nhất " Anh thực sự nghiện em mất rồi " Vân Hi miệng cười tươi, dang tay ôm lấy anh, không khác anh, cậu bây giờ thật sự muốn dựa dẫm vào anh, là nơi duy nhất cậu có cảm giác an toàn, không phải cậu muốn xa anh, nhưng cậu dường như hoàn toàn thấy được, các cặp đôi yêu nhau mặn nồng nhường nào thì hình như không cặp nào đi đến hết cuộc đời, họ đều tan vỡ, hay do cậu đã chứng kiến quá nhiều cặp như vậy nên mới có cảm giác đó ? nhưng là nếu như sau này không có anh, cậu sẽ ra sao đây ? sẽ không chịu nổi mất, chỉ mới nghĩ thôi mà trái tim cậu là thấy nhói lên rồi " Khải Trạch à "

" Hmm ? "

" Anh có biết, vì sao em không muốn dựa dẫm hoàn toàn vào anh mà vẫn luôn tự bản thân cố gắng không ? ", phải vấn đề này anh thật sự muốn biết, Khải Trạch ngẩng đầu hướng mặt đến gần cậu, mắt đối mắt " Vì nếu lỡ như, sau này không có anh, em thật sự sẽ không chịu được mất " nói đến đây đôi mắt Vân Hi bỗng phiếm hồng, đôi mắt từ từ trở nên long lanh " Không cho phép em nói bậy, cho dù như thế nào, anh cũng sẽ không bao giờ thay đổi tình yêu của mình " nước mắt cậu bỗng rơi

Khải Trạch cúi đầu hôn môi cậu, một nụ hôn ngọt ngào, dịu dàng của anh dành cho cậu như khẳng định tình yêu của mình chắc chắn bền vững, không bao giờ thay đổi, một nụ hôn làm chủ, tạo cho Vân Hi cảm giác được che chở, bao bọc và an toàn. Khải trạch từng chút từng chút một mυ"ŧ lấy đôi môi cậu, liên tục như vậy, anh xem đôi môi cậu như một viên kẹo ngọt, tiếng " chùn chụt " của nụ hôn vang lên, Vân Hi mặc dù có đỏ mặt nhưng cậu vẫn thả lỏng người, cùng anh trao nụ hôn

Đối với anh, không hiểu sao, đôi môi cậu vừa dịu ngọt lại vừa quyến rũ như vậy, chỉ cần cậu cử động môi nói chuyện đều làm anh chú ý, mỗi lần nói chuyện kể cả đang vui hay tức giận, cậu đều chu môi nói, điều đó lại làm anh cực kì thích thú không thôi