Chương 31

" Em đó, còn định giấu anh ? "

" .. "

Khải Trạch thấy người nhỏ im lặng, anh ôm chặt Vân Hi, đầu đặt ở hõm vai cậu, tham lam hít lấy mùi thơm từ cậu, nhẹ giọng " Em không được bỏ bữa nữa, nghe hong ? "

" Em biết rồi,vậy em vào vệ sinh trước "

" Đợi thêm chút nữa " Khải Trạch thực thích mùi hương của cơ thể cậu, muốn lưu luyến thêm một chút, anh ôm chặt cậu hơn " Anh mau bỏ em ra, sẽ chết ngạt mất " anh nhẹ buông lỏng, lại nói

" Vân Hi à ? "

" Dạ ? "

" Em đang sử dụng nước hoa gì vậy ? "

" Em á ? em rất ít khi sử dụng, chỉ khi nào đi tiệc cùng Dư Nhiên thôi "

" Sau này em đừng dùng chúng nữa " Khải Trạch ngẩng đầu nhìn vào mắt cậu, Vân Hi sau khi nghe anh nói vậy liền thắc mắc " Tại sao ? anh không thích mùi hương của nước hoa hả ? "

" Không phải, chỉ là cơ thể em .. " nói xong liền cúi xuống hít lấy một hơi, lại nói " Thực thơm " Vân Hi vội đẩy anh ra " Đồ biếи ŧɦái " sau đó liền nhanh chóng tuột khỏi giường chạy thẳng vào phòng tắm

..

Khải Trạch ở ngoài đợi cậu, đã gần nửa giờ vẫn chưa thấy người nhỏ trở ra, anh liền gọi vọng vào " Vân Hi à ? " đáp lại anh vẫn là không gian im lặng, không thấy người hồi đáp liền có chút nôn nóng, anh lập lại lần nữa " Vân Hi ? "

Vân Hi ở bên trong đang ôm bụng vì đau, bệnh bao tử lại tái phát, vì hay bỏ bữa và ăn không đúng giờ giấc, nên bệnh bao tử rất hay tái phát, cơn đau lúc thì dữ dội, lúc lại trở nên bình thường " Vân Hi, em làm sao vậy ? " Khải Trạch sốt sắng tiến đến gõ cửa liên hồi " Vân Hi, trả lời anh đi "

" Em không sao "

Khải Trạch nghe ra giọng cậu không đúng, có chút không thoải mái " Vân Hi, em mở cửa ra đi "

" Anh ở ngoài đợi đi, một chút em ra sau " cuối cùng vì thấy người lớn liên tục gõ cửa, Vân Hi đành cố gắng chịu đựng cơn đau, gồng mình vờ như không có chuyện gì xảy ra, nhưng vừa đến gần cửa, cậu một tay ôm bụng một tay nắm lấy tay nắm cửa lại bị trượt ngã, Vân Hi bên trong ngã có đau vẫn cố cắn răng không thốt lên bất cứ tiếng nào, Khải Trạch nãy giờ vẫn đứng bên ngoài chờ đợi, tiếng động bên trong dù nhỏ anh vẫn để ý, anh sốt ruột không muốn đợi nữa lập tức đập cửa xông vào, hình ảnh đập vào mắt anh là thân ảnh nhỏ đang ngã trên đất, Khải Trạch lo lắng vội tiến đến ôm cậu đến bên giường, bản thân thật sự muốn mắng con người này, nhưng lời đến cũng không thể thốt ra " Vân Hi à, em không sao chứ ? bị đau ở đâu ? nói anh nghe ? " Khải Trạch vừa nói vừa đưa mắt và tay kiểm tra khắp người cậu, Vân Hi lại ôm chặt bụng huơ tay " Em không sao .. anh lấy giúp em, hộp thuốc trong túi đồ đằng kia đi " Vân Hi liên tục cúi khom người, tay ôm bụng, nhăn mày, nói

Khải Trạch vội rời cậu chạy nhanh đến lục trong túi đồ liền đem ra một hộp thuốc nhỏ, sau đó lấy ra một viên cùng ly nước trên bàn đem đến, Vân Hi cho một viên vào miệng sau đó uống lấy một ngụm nước, anh đợi người nhỏ uống xong mới cầm hộp thuốc lên xem đó là loại thuốc gì, anh đỡ cậu nằm trên giường sau đó đi pha chút nước ấm cho cậu

Vân Hi uống được một lúc thì cảm thấy bụng đã dịu hẳn, sau đó anh đỡ cậu ngồi dậy, mang ly nước ấm đến trước mặt cậu, nhẹ giọng " Mau uống đi " Vân Hi đưa mắt nhìn gương mặt anh, sau đó ngoan ngoãn uống hết ly nước anh mang cho

Vết bầm trên chân cậu bây giờ mới từ từ hiện rõ, Khải Trạch bước đi lấy dầu thoa giúp cậu, trong lòng có bực tức nhưng nhưng tức hơn là bản thân có mắng cũng không thể mắng được, thật là tức chết, Vân Hi nhìn lên chân mình, quả thật có vài vết bầm nhỏ, lại quan sát hành động của anh, từ nãy giờ vẫn im lặng, chắc chắn là giận rồi, giận thì phải dỗ, cằm tựa vào vai anh, cậu ôm lấy cánh tay anh đang cầm dầu, khẽ lay, thấy người lớn làm lơ lại tiếp tục lay, cuối cùng người lớn không nhịn được lại nói " Sao lại có người bướng như em chứ ? nhất thiết chuyện gì cũng phải giấu sao ? "

" Xin lỗi xin lỗi, em không muốn anh lo thôi, đừng giận mà " thoa xong anh buông dầu sang một bên, xoay người nhìn cậu " Em rốt cuộc còn giấu anh chuyện gì nữa ? mau khai hết ra cho anh " Vân Hi lắc lắc đầu tiếp lời anh " Không có, nhất định không giấu chuyện gì nữa "

" Anh cho em biết, sau này nếu anh phát hiện em còn chuyện gì giấu anh, anh sẽ không nói chuyện với em nữa " Vân Hi gật đầu lia lịa, khẳng định " Không còn chuyện gì nữa, thật đó "

Với con người này chỉ còn có cách là hăm dọa như thế, bướng hết chỗ nói, nhưng thật ra Khải Trạch lại hiểu nhiều hơn, là vì những chuyện đã trải qua, lại nhiều như vậy nên Vân Hi đã tự thiết lập cho mình tính cách không muốn làm phiền, chuyện gì cũng muốn một mình ôm lấy chịu đựng, nhưng nếu cứ như thế Khải Trạch anh sẽ lại càng đau lòng hơn " Vân Hi em nghe anh nói, hiện tại, anh chính là chỗ dựa lớn nhất của em, em đừng tự mình gánh chịu mọi thứ, chuyện gì cũng phải để anh giúp em, cho dù là chuyện nhỏ nhất, cũng phải nói cho anh biết, hãy kể với anh về mọi thứ xảy ra xung quanh em, cuộc sống của em. Ví dụ như hôm nay em đã đi đâu, em gặp những ai, em thích những gì, em đã ăn gì, mọi thứ " anh dừng một chút nhìn người nhỏ đang chăm chú nghe mình nói sau đó lại hỏi " Em có thể mở lòng mình ra, để anh thấu hiểu được không ? "

Người nhỏ vẫn im lặng không nói, " Hãy đặt anh trong tim em "

Vân Hi rưng rưng nước mắt nhưng sau đó nhanh chóng lau nó đi, ôm chầm lấy anh, nói " Xin lỗi, em đã mang những tổn thương của lúc trước để yêu anh, nhưng em sẽ thay đổi, em hứa đó " Khải Trạch biết những tổn thương của cậu, trước đó là gia đình, cậu sinh ra trong gia đình mặc dù đủ cả cha lẫn mẹ nhưng họ rất thường xuyên cãi nhau, Vân Hi bị áp lực từ gia đình, là một người đứng giữa cả cha và mẹ, không thể nói là có thể đứng về phía ai, sau đó là cuộc hôn nhân với Lâm Minh, từ một con người vui vẻ, hồn nhiên, vô tư, vô lo, bây giờ lại nhìn xem, cậu là người thế nào ? từ lúc lấy Lâm Minh, Vân Hi đã cố gắng trở nên kiên cường thế nào ? tự lo cho bản thân không muốn để ai biết mình bị những gì, những tổn thương này của Vân Hi, bằng mọi cách anh phải giúp cậu trở về con người của ngày trước, yêu thương cậu nhiều hơn cả gia đình cậu, bù đắp cho cậu bằng mọi giá ..