Chương 3

" Gọi .. Khải Trạch " nói xong liền khẽ cười

Thấy Khải Trạch cúi sát người mặt cậu càng nóng hơn, trên khuôn mặt đã hiện lên những mảng đỏ hồng, tim đập dữ dội " Nhưng .. Trương tổng .. tôi .. " Lời sắp thốt ra đều bị Khải Trạch đem nuốt hết vào trong, anh đưa tay nâng gáy cậu liền hôn, Vân Hi chưa kịp hiểu chuyện đã bị Khải Trạch chiếm tiện nghi một cách công khai, Khải Trạch đem lưỡi của mình quấn lấy chiếc lưỡi ấm nóng của cậu, mυ"ŧ những mật ngọt từ miệng cậu, mặt cậu lúc này đỏ ửng cả lên, đầu óc Vân Hi như đóng băng, cả người đều mềm nhũn đi, lúc nhận thức đã bị người kia đem hết mật ngọt đi. Mãi đến lúc dường như Vân Hi không thở được nữa mới dừng lại, đem lưỡi mình trở về " Lần sau, không muốn nghe Trương tổng nữa " Xong liền rời đi, bỏ lại Vân Hi một gương mặt còn chưa hiểu chuyện, vẫn đang ổn định lại nhịp thở của mình

Sau ngày hôm đó, tiểu Hi càng tránh né khi Khải Trạch có ý lại gần cậu, Vân Hi đều giữ một khoảng cách nhất định khi nói chuyện hoặc đưa báo cáo cho anh. Cậu cảm giác tên này nhất định không bình thường, là một loại lưu manh

..

------------------

Tiểu Hi trở về nhà, những hình ảnh đó cứ luôn lập lại trong đầu Vân Hi, khiến cậu tức tối, đúng là lưu manh, hắn ta bị điên rồi .. Khải Trạch gì chứ ?

Cậu ở trong phòng, đang nhắn tin với Dư Nhiên, nghe tiếng mở cửa liền đưa mắt nhìn, thấy Lâm Minh đã về liền tắt điện thoại hỏi " Anh về rồi, em đã chuẩn bị nước tắm, anh vào tắm đi " Lâm Minh không nói không rằng ném đồ ở đó rồi vào phòng tắm. Vân Hi trở về giường lại bật điện thoại tiếp tục nói chuyện với Dư Nhiên, đột nhiên điện thoại ở gần đó reo lên, là của Lâm Minh, nhưng vừa reo đã tắt. Vân Hi thấy vậy liền cầm lên định đem vào cho anh thì tin nhắn lại đến, cậu đưa mắt nhìn dòng tin nhắn thì Lâm Minh vừa bước ra, thấy cậu cầm điện thoại của mình, Lâm Minh bước nhanh đến giật lấy điện thoại rồi tát cậu một cái

" Tôi cho phép cậu động vào đồ của tôi sao ? " Lập tức một bên mặt in hằn 5 dấu tay đỏ ửng, đôi mắt bắt đầu phủ lên một lớp màn mỏng nước mắt làm nhoà đi hình ảnh người phía trước " Không không phải, lúc nãy có người gọi em chỉ định đem vào cho anh, em không có ý đọc trộm tin nhắn của anh "

Lâm Minh không nghe, tức giận tiếp tục mắng " Đừng có giải thích với tôi .. Ra ngoài " Mắng xong liền đẩy cậu ra ngoài

Mặt Vân Hi đã thắm ướt, cậu đưa tay ôm lấy một bên mặt vừa bị Lâm Minh tát, điện thoại lúc này liền reo lên. Thấy Vân Hi đang nhắn tin với mình lại im lặng liền gọi đến, Vân Hi liền cúp máy, mọi lần có tin nhắn hay cuộc gọi cậu đều nhanh chóng nhận nhưng lần này lại để Dư Nhiên gọi nhiều cuộc cậu vẫn không muốn bắt, Dư Nhiên lại sốt ruột hơn, đến cuộc thứ 4 Vân Hi mới điều chỉnh lại tâm trạng, giọng nói trả lời " Alo "

" Tiểu Hi à, sao không nghe máy vậy ? ", " Tớ bận chút việc có chuyện gì không ? ", Dư Nhiên cảm thấy lạ, có hơi tức hỏi " Vân Hi .. cậu đang khóc sao ? "

" Không có, mình bình thường mà " rõ ràng Dư Nhiên nghe không sai, lại còn chối " Tớ có không bình thường mới tin cậu đấy " Nói xong liền cúp máy, tưởng thế thôi một lát sau đã thấy Dư Nhiên có mặt ở nhà mình " Dư Nhiên cậu đến đây làm gì ? "

" Tớ đến rước cậu đi ", " Đi .. đi đâu ? " Dư Nhiên nắm tay Vân Hi kéo đi không kịp để cậu nói lời nào " Sang nhà tớ ở "

..

Tại căn hộ Nhiên Nhiên

" Tên khốn đó dám đánh cậu ? " Nhìn một bên mặt ửng đỏ cùng 5 dấu tay, Nhiên Nhiên tức ra mặt " Chết tiệt, thằng khốn đó nhất định không yên đâu ", " Nhiên Nhiên, là tớ làm sai trước ", " Cậu thì sai gì hả ? "

" Là tớ động vào điện thoại của Lâm Minh, nên anh ấy mới tức giận ", " Chỉ vì một cái điện thoại ? " Nhiên Nhiên như phát điên hét, " Cậu sang đây ở với tớ đi, dù sao tớ cũng ở một mình "

" Không được, còn cha mẹ .. " Nhiên Nhiên liền cắt ngang " Không cha mẹ gì hết, nghe lời tớ ở đây đi " Thấy Nhiên Nhiên tức giận, Vân Hi cũng không nói nữa

..

Cả buổi tối, Nhiên Nhiên ôm cậu ngủ để đảm bảo tiểu Hi có thể ngủ ngon hơn

------------------

Hôm sau thức dậy, Nhiên Nhiên bảo Vân Hi ở yên ở nhà sau đó liền rời đi

" Hôm nay cậu ở nhà một ngày đi, tớ xin phép nghỉ giúp cậu " Thấy Nhiên Nhiên vẫn còn khó chịu, Vân Hi cũng gật đầu không lên tiếng

Mỗi lần gặp chuyện buồn hoặc khó khăn trong cuộc sống cậu đều ngắm nhìn chiếc vòng tay mà ngày xưa cậu được tặng, cậu cho đó là động lực để cố gắng .. cố gắng đợi người đó xuất hiện. Nhưng lần này, khi nhìn đến chiếc lắc trên cổ tay đã biến mất, đánh rơi ? Nếu rơi thì có thể rơi ở đâu nhỉ ?

..

Đến công ty, Nhiên Nhiên lên thẳng tầng 60 bằng thang máy thông dụng của Khải Trạch, mọi người nhìn thấy đều có chút bất ngờ " Sao .. sao cô ấy đi được vậy ? Thang máy đó có mã cơ mà "

Tới nơi đều xông thẳng vào phòng, Khải Trạch nhìn thấy cũng có chút bất ngờ, gì mà lại hùng hổ vậy ?

" Anh, tối qua tiểu Hi bị tên khốn đó đánh đấy, em rất tức giận nhưng có tiểu Hi bên cạnh nên em không báo anh được " Khải Trạch nghe thấy liền bất ngờ, chau mày nói " Thằng chó đó dám .. "

" Em không muốn chuyện này lại xảy ra " Nói rồi liền rời khỏi, đi thẳng về nhà

Khải Trạch tức giận nhấc điện thoại gọi cho một người bằng giọng lãnh đạm " Tôi cảm thấy .. công ty của Lâm gia thật chướng mắt ", " Được, tôi đã hiểu " Người ở bên kia liền nhanh nhảu đáp

..

" Sao cậu lại trở về rồi ? ", " Thay đồ, tớ dẫn cậu đi mua sắm " Vân Hi đang tìm đồ nghe tiếng mở cửa liền quay lại nhìn

" Dư Nhiên tớ mất chiếc lắc rồi, cậu tìm giúp tớ với " Cậu lo lắng sẽ không tìm được nó mất

" Chiếc lắc ? ", " Phải nó rất quan trọng với tớ, tớ không thể mất nó .. " Nhiên Nhiên cũng bắt đầu tìm phụ cậu nhưng vẫn không thấy " Nhiên Nhiên có thể tớ đã làm rơi ở công ty rồi, cậu đợi tớ thay đồ rồi đến công ty nhé "

..

Vân Hi rón rén mở cửa phòng Khải Trạch, thật may anh đã ra ngoài, cậu tìm khắp nơi, cả trong phòng nghỉ của Khải Trạch cũng không thấy, rốt cuộc là nó ở đâu được .. hông lẽ là ở nhà ? Vân Hi càng nóng lòng hơn đôi mắt bắt đầu rưng rưng

Vân Hi một mạch chạy ra khỏi phòng, đυ.ng phải anh, anh đỡ cậu " Chuyện gì mà gấp thế ? "

" Trương tổng anh có thấy chiếc lắc nào ở trong phòng không ? Chiếc lắc có một chiếc giày cao gót nhỏ ấy, nó rất quan trọng với tôi, anh có thấy không ? " Vân Hi gấp rút hỏi

Khải Trạch lấy từ trong túi ra đưa đến trước mặt cậu " Là chiếc lắc này ? "

" Phải là nó " Cậu chộp lấy ngắm nhìn nó, ôm chặt nó trong lòng bàn tay " Thật tốt .. cảm ơn anh " Vân Hi lúc này mới thở phào một cái ôm nó vào lòng

..

Sau nửa ngày, các cổ đông ở công ty Lâm Minh đều rút vốn. Lâm Minh vô cùng tức giận không hiểu chuyện gì " Tổ chức cuộc họp với cổ đông cho tôi ", " Vâng Lâm tổng "

..

" Các người như vậy là có ý gì ? ", " Chúng tôi muốn rút lui ", Lâm Minh tức giận đứng dậy đập bàn " Đây là làm ăn chứ không phải trò đùa "

Lần lượt các cổ đông rút dần, công ty của Lâm gia ngày càng đến bước đường cùng, anh ta quyết tìm ra người đứng sau vụ việc này

Sau đó, phía nhà báo đều đưa tin công ty của Lâm Minh đã ăn hối lộ, sản phẩm kém chất lượng, làm ăn không chân chính, ... Tất cả bài báo đều đưa những tin tức gây bất lợi cho công ty Lâm Minh. Đến tay của ông bà Lâm, 2 người rất tức giận, đều đến mắng Lâm Minh

" Chuyện này là sao ? Nếu biết trước sự việc này xảy ra tao đã không giao công ty cho mày rồi .. Bây giờ công ty sắp phá sản rồi, mày nói xem phải làm sao đây ?? " Ông Lâm tức giận mắng Lâm Minh một trận, " Các cổ đông đều lần lượt rút khỏi công ty, chuyện này quả thật có sắp đặt " trước đây Lâm Minh có say sỉn, trai gái chứ chưa từng tổn hại đến việc làm ăn, chưa từng để công ty đi xuống. Nhưng lần này đã quá sức tưởng tượng của ông

" Con sẽ không để chuyện này xảy ra, con sẽ tìm người giúp .. Con cũng sẽ tìm ra người đứng sau vụ này " Lâm Minh khẳng định với ông

" Rồi Vân Hi đâu rồi, đã biết chưa ? " Lâm Minh quả thật không muốn nghe, cũng không muốn trả lời

" Con không thấy ", " Mau gọi điện cho nó " Lâm Minh vì có cha ở đây nên đành nhấc máy gọi

Điện thoại Vân Hi reo lên, cậu lấy ra xem, Dư Nhiên thấy tên anh ta đã vội giật lấy ngăn không để cậu bắt máy " Nhiên Nhiên đưa cho mình .. Là Lâm Minh gọi "

" Tớ nói này tiểu Hi, đến khi nào cậu mới chịu hiểu vậy ? Cậu một lòng với hắn, còn hắn ? Hắn có coi cậu là gì ? Tớ nói cho cậu biết chuyện này còn chưa xong đâu " Vân Hi biết vậy, nhưng cậu và Lâm Minh cưới cũng đã cưới có thể làm sao ? " Lỡ như có việc gì gấp nếu không anh ấy cũng không gọi cho tớ ", Nhiên Nhiên lại một lần nữa ngăn cản " Mặc kệ hắn "

Sau đó trong điện thoại của Dư Nhiên hiện lên tin nhắn của Khải Trạch

| Anh muốn gặp Vân Hi |

" Tiểu Hi, có một người muốn gặp cậu .. theo tớ " Nhiên Nhiên dẫn cậu về hẳn nhà của Khải Trạch, mở cửa bước vào

" Nhiên Nhiên, đây là nhà ai vậy ? ", " Đừng hỏi, mau lên người đó đang chờ cậu " Nhiên Nhiên kéo cậu vào nhà, lên lầu đến một căn phòng, mở cửa đẩy cậu vào rồi đóng sầm cửa lại

" Dư Nhiên, mở cửa .. Dư Nhiên sao lại nhốt tớ ? .. Dư Nhiên .. "

Tiểu Hi cảm nhận có một người đàn ông đang ôm lấy mình từ phía sau, cậu bị ôm lấy bởi cơ ngực rắn chắc của anh

Vân Hi vùng vẫy, muốn thoát ra ngoài nhưng đều vô dụng " Thả ra .. anh là ai ? .. Thả tôi ra "

" Nhật Hạ "

Vân Hi bất ngờ ..

Sao người này lại biết tên của một người bạn ngày xưa đã đặt cho cậu

Ngay cả tiểu Nhiên cũng không biết đến cái tên này mà

Cậu sững người, xoay người lại nhìn ..

Là anh .. Khải Trạch

" Trư .. Trương Trương tổng .. sao anh lại biết cái tên này .. ? " Cậu ngước mắt nhìn Khải Trạch, cảm giác thân thuộc, gần gũi với anh đều có chỉ là không hiểu vì sao lại có cảm giác đó

" Thật sự không nhận ra anh ?? " Khải Trạch ôn nhu nói

" ... "

Khải Trạch đưa tay sờ lấy khuôn mặt cậu " Còn đau không ? "

Bỗng trong lòng cậu lại dâng lên một loại cảm giác được quan tâm, lo lắng, chiều chuộng, đôi mắt đã từ từ ngấn lệ

Vân Hi nhận ra rồi

Chính là anh, là người năm xưa

Người cậu luôn đặt ở trong lòng, nước mắt Vân Hi một cách tự nhiên và lặng lẽ rơi xuống

" Đừng khóc, anh sẽ đau lòng "

" Là anh thật sao ? .. Là anh phải không ? " Vân Hi có chút mừng liên tục hỏi