Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tài Sản Của Tôi Là Vân Hii

Chương 19

« Chương TrướcChương Tiếp »
" Tôi có chuyện cho cậu làm đây ? "

" Anh muốn em làm gì ạ ? "

" Đơn giản lắm "

" ...... "

" Dạ được, chuyện gì chứ chuyện này anh không cần lo, anh cứ tin tưởng em "

.................

Về Nhiên Nhiên, lúc đầu cảm thấy còn có lỗi đến lúc nhận tin nhắn của Đường Tuấn đã nhanh chóng quên đi, ngược lại có vẻ rất hạnh phúc và vui vẻ, tươi tắn hẳn ra, đến Vân Hi còn nhận ra, chỉ là chưa chắc chắn nên chưa muốn hỏi

Trưa đến, Nhiên Nhiên còn chưa kịp rủ cậu đi ăn đã bị người trên tầng kia giành trước một bước, anh nhắn tin cho cậu | Em lên đây đi, mình cùng ăn trưa |

| Không đâu, sẽ bị người khác nhìn thấy |

| Vậy được, anh xuống ăn cùng em |

| Em lên, anh đợi một chút | Thật là không thể cãi được với cái con người kia

" Vân Hi, đi ăn thôi " Nhiên Nhiên đứng dậy nắm tay Vân Hi kéo đi thì bị cậu kéo ngược trở về, cậu giơ điện thoại ra trước mắt để Nhiên Nhiên xem, vừa xem xong đã lườm cậu một cái " Thôi được, hôm nay nhường anh ấy, mau đi đi " còn không nhường sao ? để Khải Trạch biết được những chuyện như thế, không giở cái Lâm gia kia lên đã là độ lượng rồi, thật may anh còn nghĩ cho cô nếu không, không chừng đã bị Vân Hi ngó lơ vì không giữ lời hứa rồi, đành nhường cậu buổi ăn trưa với anh ấy coi như để anh ấy bớt phần nào khó chịu, lo lắng cho cậu

Vân Hi sau đó rời khỏi chỗ làm việc, bấm thang máy lên tầng 60, không khí chỗ này vẫn rất im ắng, cậu bước đến gõ cửa phòng nhưng bên trong lại không hề phát ra bất cứ âm thanh gì, lại gõ thêm một tiếng, vẫn như vậy, cậu nắm tay cầm cửa nhẹ đẩy vào, liền có một bàn tay chộp lấy tay cậu kéo cậu vào trong, để cậu tựa vào cửa

Vân Hi giật mình mở to mắt nhìn người trước mắt, anh ở trước mắt cậu, lại còn rất gần, nhưng cậu dường như nhìn thấy được từ đôi mắt anh, hình như anh đang buồn chuyện gì đó, cậu còn cảm nhận được một thứ nữa, đó là tình yêu của anh dành cho cậu, nó rất chân thực, cậu có thể cảm nhận được nó " Anh à ? " Khải Trạch từ nãy giờ vẫn đưa mắt nhìn cậu, nhìn khắp người cậu, từ trên xuống dưới, cuối cùng dừng lại ở khuôn mặt cậu

Anh ôm cậu vào lòng, cậu còn chưa hiểu được anh đang gặp chuyện gì ? có vẻ rất khó chịu thì phải " Có chuyện gì sao ? " cậu đưa tay ôm lại anh, vuốt tấm lưng của người lớn, hỏi

Sau đó, Khải Trạch buông cậu ra, lại cầm tay cậu bị bỏng xem qua " Em chỉ là không cẩn thận, anh đừng lo nhé ? "

Con người này quả thật muốn giấu anh, thật tức chết, phải mau nghĩ cách tống khứ cái nhà họ Lâm kia biến mất vĩnh viễn khỏi cái thế giới này, anh đứng đó nhìn tay cậu, không lên tiếng, sau đó đưa cậu qua ghế ngồi, từ từ cởi bỏ lớp băng bó xem qua, mặc dù đã không đau như lúc vừa bị, nhưng hiện giờ chỉ là đừng động đến, nếu không nó sẽ rất rát, Vân Hi cố gắng không để anh thấy mình đau, nhưng lông mày cậu đôi lúc lại nhíu, điều này lại không qua khỏi mắt anh " Anh đưa em đi bệnh viện "

" Không cần không cần, qua vài ngày sẽ khỏi "

" Em muốn nó nhiễm trùng phải không ? " Khải Trạch tức giận có chút gằn giọng với cậu, Vân Hi nhìn người lớn tức giận cũng không dám nói thêm

" Được rồi, anh sẽ gọi bác sĩ đến, em cứ ở đây đi " nói xong anh bước đến bàn làm việc bấm gọi thư ký bảo bác sĩ đến, sau đó đem đến cho cậu một hộp cơm lớn, có rất nhiều món, đều là thứ cậu thích, anh mở ra, đặt chân cậu gác lên chân mình, sau đó từng chút đem đút cho cậu, " Em không sao đâu, em có thể tự mình ăn .. "

Khải Trạch đem giật lại không để cậu cầm nó, nhìn người lớn đang khó chịu cậu cũng không nói gì thêm, để anh đút mình ăn, sau cùng đưa cậu một ly sữa, Vân Hi vẫn rất ngoan ngoãn một hơi uống hết nó

" Anh à ? " cậu níu góc tay áo, nhỏ giọng gọi anh, Khải Trạch nghe người nhỏ gọi xoay đầu nhìn, " Anh giận em sao ? " từ đầu đến cuối đều không nói thêm lời nào, biết anh giận liền tỏ vẻ làm nũng " ... "

" Giận thật sao ? " khuôn mặt cậu xìu xuống nhìn rõ hai bên má bánh bao trông cực dễ thương, làm sao con người lớn kia có thể giận lâu đây, " Đừng có giận màaaa ? "

Người lớn không nói gì, nhìn hai bên má bánh bao kia cả đôi môi đang chu ra làm nũng đã không chịu được mà lập tức hôn cậu, một nụ hôn mãnh liệt, mυ"ŧ hết lưỡi cậu lại đến môi, Vân Hi ngơ người mặc anh hôn mình, anh đỡ lấy khuôn mặt cậu, ghì nụ hôn của mình sâu hơn, tiếng chùn chụt lại vang lên, Vân Hi cảm thấy có chút xấu hổ, vả lại đây là công ty nếu thật sự có người nhìn thấy thì tại đây cũng không có lỗ cho cậu chui xuống vì xấu hổ, tiếng chùn chụt của nụ hôn vang lên Vân Hi vội đẩy anh ra, cậu hít thở lấy không khí, khuôn mặt vì xấu hổ đã sớm đỏ bừng, cậu cúi đầu, Khải Trạch bên cạnh thấy vậy không khỏi cảm thấy đáng yêu liền bật cười

"Anh còn cười nữa, xấu hổ chết mất " Vân Hi nghe tiếng cười liền ngẩng đầu nhìn bên cạnh, tiếng cười của anh còn làm cậu càng xấu hổ hơn, Khải Trạch đưa tay xoa đầu cậu thì nghe thấy tiếng gõ cửa " Vào đi "

" Dạ bác sĩ đến rồi ạ " người thư ký cúi đầu nói, " Được rồi, cậu ra ngoài đi "

Vị bác sĩ tiến đến chỗ cậu, đưa mắt nhìn kĩ vết bỏng trên tay cậu, sau đó dùng thuốc sát trùng qua, cuối cùng là thoa thuốc lên chỗ bị bỏng mà rợp đi rồi băng bó chúng lại, khi thoa thuốc cậu vì rát mà không khỏi nhíu mày, người đau vì rát là cậu nhưng người đứng bên cạnh vì cậu mà lại đau lòng " Tôi đã sát trùng và thoa thuốc cho cậu ấy, vết bỏng không thể chỉ qua loa rồi băng lại như vậy sẽ để lại sẹo và không lành " vị bác sĩ cầm tuýp thuốc đưa cho anh còn căn dặn " Một ngày phải thay băng ít nhất một lần, đừng để bị nhiễm trùng sẽ rất nguy hiểm, dùng tuýp này thoa lên mỗi ngày, nếu có vấn đề gì cứ liên lạc cho tôi "

Tiễn vị bác sĩ kia ra về, anh trở lại xem tay cậu, nói " Từ giờ việc băng bó, thoa thuốc là chuyện của anh, đến giờ anh sẽ thoa giúp em .. Em cũng đừng ở nhà Nhiên Nhiên nữa, mai anh giúp em chuyển đồ, sang nhà anh .. Chuyện kia cha em sẽ không phát hiện đâu "

Vân Hi hiểu tâm tình anh, anh là lo cho mình nhưng nếu thời điểm này trực tiếp ở nhà anh, cậu sẽ không còn mặt mũi nhìn cha mẹ Lâm Minh " Anh đợi em một thời gian nữa được không ? "

" ... "

" Đợi em giải quyết xong với Lâm Minh, một thời gian sau sẽ trở về bên anh " im lặng một chút lại nói " Nếu bây giờ em vừa rời khỏi Lâm gia ngay lập tức đến với anh ... Em không muốn bị người khác nói : Em là đứa nɠɵạı ŧìиɧ, vì tiền mà lấy anh, em sẽ bị xem thường, em không muốn "

Anh ôm cậu, xoa đầu cậu " Được, nghe em " anh biết hiện giờ tâm tình cậu không tốt, không muốn ép cậu

" Nhật Hạ ? "

" Hmm ? "

" Anh yêu em "
« Chương TrướcChương Tiếp »