Có thật là chuyện gì cũng có thể tìm đến anh ? Anh sẽ thật lòng yêu thương cậu ? Sau đó liền ở trước mặt anh gật đầu
..
Khải Trạch chở cậu về đến nhà liền căn dặn quản gia dọn dẹp lại phòng Dư Nhiên đã từng ở để cậu ngủ lại. Quản gia dẫn cậu vào một căn phòng ở tầng 2, đó là một căn phòng khá rộng, cách bày trí cũng rất tinh tế và thoáng. Vân Hi bước lại một góc giường ngồi xuống, trên chiếc bàn được đặt gần giường có một khung ảnh nhỏ, đó là hình của Nhiên Nhiên lúc nhỏ, còn có một người con trai nữa, tấm hình này Vân Hi đã từng thấy qua, nó nằm trong túi xách của Nhiên Nhiên, có lần cậu hỏi qua nhưng Nhiên Nhiên chỉ nói đó là một người bạn, chắc hẳn người này rất quan trọng với Nhiên Nhiên. Phòng Nhiên Nhiên còn có một cánh cửa hướng ra lan can, từ chỗ này có thể nhìn xuống dưới sân rộng, bên cạnh đó còn có một phòng tắm cũng khá rộng rãi
Khải Trạch đứng trước phòng gõ cửa, Vân Hi nghe thấy liền quay đầu tiến đến " Em mặc tạm đồ anh đi " Khải Trạch đặt lên tay cậu một chiếc áo sơ mi và quần short lửng sau đó lại đưa tay xoa đầu cậu " Anh làm rất nhiều món, em thay đồ rồi xuống ăn nhé " cậu im lặng gật đầu, đợi anh rời khỏi mới từ từ đóng cửa vào phòng tắm
..
Vân Hi sau khi tắm rửa xong mới đi xuống dưới nhà, Khải Trạch vừa lúc này đang dọn đồ ăn ra bàn, thấy người bước từ cầu thang xuống, anh khẽ đưa mắt nhìn nhưng sau đó không rời, luôn đưa mắt về hướng cậu, mọi hoạt động đều dừng lại, do là đồ anh nên khi Vân Hi mặc vào có phần khá rộng, cổ áo đôi khi còn lệch sang một bên lộ ra một chút xương quai xanh, tay áo dài phủ rộng che kín tay, tóc vẫn còn hơi ướt đã nhanh chóng chạy xuống vì sợ anh đợi mình quá lâu
Khải Trạch tiến đến nắm tay cậu kéo lại bàn ăn, kéo ghế giúp cậu ngồi xuống " Đồ ăn vẫn còn nóng, ăn nóng sẽ ngon hơn " sau đó liền múc một ít thức ăn trên bàn cho vào chén cậu. Vân Hi cậu dường như rất hợp khẩu vị nên đã ăn khá nhiều đến no căng cả bụng
Sau khi cả hai dùng bữa, Vân Hi đã trở về phòng xem điện thoại, trên mạng Dư Nhiên cùng những người bạn cũ đã chụp rất nhiều tấm và đăng lên trang, nhưng có rất nhiều tấm Nhiên Nhiên đã chụp cùng một người đàn ông, người này cậu chưa từng thấy, cũng không phải bạn cũ cùng lớp
Quay đi quẩn lại đã đến 10h tối, thời gian hôm nay trôi nhanh thật, cậu đặt điện thoại xuống, tắt đèn lớn chỉ để ánh đèn nhỏ nhưng đủ để thấy mọi thứ trong căn phòng, sau đó chui vào trong chăn nhắm mắt, nhưng mãi vẫn không chìm vào giấc ngủ. Được một lúc lâu, cậu cảm nhận một bên giường bị chùng xuống, Vân Hi khẽ mở mắt định xoay người nhìn thì bỗng có hơi ấm bao phủ lấy cậu .. là Khải Trạch, anh ôm lấy cậu từ trong chăn, khẽ nói " Anh muốn ôm em ngủ " Khải Trạch thấy cậu im lặng còn tưởng cậu đã ngủ mất rồi, thế nhưng khi cậu biết là anh liền xoay người chui rúc vào lòng anh nhắm mắt, " Không ngủ được sao ? " Vân Hi khẽ gật đầu. Ở trong lòng anh, cậu cảm nhận được sự ấm áp, còn có một chút hạnh phúc đối với bản thân, chỉ là cứ muốn thế này, không muốn rời ra, Khải Trạch điều chỉnh lại vị trí của cậu trong lòng mình, giúp cậu có thể ngủ ngon hơn, sau đó đưa tay xoa lưng cậu. Một lúc lâu sau không thấy người trong lòng động nữa, nhịp thở vẫn đều đều
Điện thoại Vân Hi bỗng " ting " một tiếng, là tin nhắn đến, anh vươn tay với lấy, chiếc điện thoại vẫn còn sáng đèn cùng với dòng tin | Sao em không đến dự tiệc họp lớp vậy ? | Khải Trạch khẽ nhíu mày, liền muốn nhắn đáp trả người kia, anh mở điện thoại nhưng lại hiện ra một dãy số yêu cầu anh nhập mật khẩu. Nhập hết cả sinh nhật cậu tới Nhiên Nhiên đều không thể mở được, liền thử nhập sinh nhật của bản thân một lần, điện thoại bỗng chốc mở ra, Khải Trạch có chút bất ngờ, không ngờ mật khẩu điện thoại của cậu lại là anh .. | Em ấy đang ngủ cạnh tôi |
Khải Trạch cất điện thoại cậu về vị trí cũ, sau cùng ôm lấy cậu rồi thϊếp đi
...............
Về bữa tiệc họp lớp cũ, Đường Tuấn chở Nhiên Nhiên đến, ai cũng bất ngờ với người con trai đi cùng cô, mọi người đều tấm tắc khen ngợi Nhiên Nhiên, lại có bạn trai đẹp trai như vậy, thật may những lời này đều không lọt vào tai Đường Tuấn, nếu không sẽ làm Nhiên Nhiên xấu hổ đến đỏ mặt mất
Đến giữa buổi tiệc, có một người đến tìm Nhiên Nhiên, là một người anh khoá trên, người này tên là Tu Kiệt, anh ta tìm Nhiên Nhiên muốn xin số điện thoại của Vân Hi và muốn hỏi vì sao hôm nay lại không thấy cậu đến. Cả Nhiên Nhiên và Vân Hi đều biết Tu Kiệt, anh học rất giỏi và cũng giúp đỡ Nhiên Nhiên và cậu không ít lúc còn đi học, lúc ra trường anh ta còn tìm gặp Vân Hi để nói chuyện gì đó sau đó thì không thấy nữa, mãi đến tận bây giờ Nhiên Nhiên mới gặp lại
Buổi tiệc diễn ra rất vui vẻ, Nhiên Nhiên uống rượu cũng không ít, thật may có Đường Tuấn ở đó đã đưa cô về tận nhà, đứng trước cửa nhà cô rặn hỏi mãi Nhiên Nhiên mới chịu nói mã số để vào nhà
Đường Tuấn đem Nhiên Nhiên đặt lên giường sau đó liền xuống bếp pha giúp Nhiên Nhiên nước giải rượu, anh cũng có uống nhưng tỉnh táo hơn là Nhiên Nhiên, một lúc sau anh đem nước giải rượu lên phòng Nhiên Nhiên, đỡ đầu Nhiên Nhiên dậy để cô có thể uống " Nhiên Nhiên, anh có pha nước giải rượu em dậy uống một chút đi "
Nhiên Nhiên sau đó ngoan ngoãn uống từng ngụm anh đút, Đường Tuấn đặt ly nước lên chiếc bàn nhỏ gần đó, sau cùng đứng dậy đắp chăn cho Nhiên Nhiên " Ngủ ngon nha " còn không quên xoa đầu cô
Đường Tuấn vừa xoay người định rời khỏi đã bị Nhiên Nhiên nắm tay kéo ngược lại, môi chạm môi ..
Đường Tuấn bất ngờ tròn mắt nhìn Nhiên Nhiên, Nhiên Nhiên thì ngược lại rất điềm tĩnh, an yên ôm chặt đầu anh hôn
Còn chưa kịp nhận thức Nhiên Nhiên đã buông anh ra, chu môi nói " Đừng bỏ em mà " Đường Tuấn đưa mắt dời xuống môi Nhiên Nhiên, anh nhìn đôi môi vừa hôn mình ..
Mặt Đường Tuấn bỗng nóng lên, tim đập nhanh hơn, kéo tay Nhiên Nhiên ra khỏi đầu mình " Nhiên Nhiên, em say rồi mau ngủ đi ", cô lắc đầu phủ nhận " Không có " ngừng một chút lại nói tiếp " Nhưng mà .. đừng bỏ em mà .. " Nhiên Nhiên lại đưa tay ghì chặt vai anh ôm lấy " Được được, anh không đi đâu, em an tâm ngủ đi " sau đó Nhiên Nhiên nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, Đường Tuấn ở bên cạnh ngắm nhìn người nhỏ đang yên ổn ngủ, trông thật dễ thương .. Đường Tuấn khẽ cười, đêm nay anh cũng đã ở suốt đêm bên cạnh Nhiên Nhiên
..............
" Đại ca, công ty hiện tại phần lớn cổ phần đều từ tay Khải Trạch, chúng ta .. " tên thân cận của Lâm Minh nhìn hắn lên tiếng
Không phải Lâm Minh không biết chỉ là anh còn nhiều cách có thể lật lại " Yên tâm, tên đó có điểm yếu .. điểm yếu này .. có thể một bước hạ gục hắn " nói xong liền nở nụ cười khinh nhìn người thân cận, " Khải Trạch .. tao sẽ cho mày biết, chơi tao không dễ vậy đâu "
" Chuẩn bị những việc tao yêu cầu chưa ? "
" Dạ tất cả đều đã xong "
.............
7h30 sáng Vân Hi lờ mờ thức giấc, cậu từ từ mở mí mắt, đêm qua cậu đã ngủ một giấc thật ngon, lâu rồi mới có cảm giác ngủ ngon đến vậy. Nhưng người bên cạnh vẫn chưa thức, anh vẫn còn yên giấc, trong lúc này cậu lại chỉ muốn nằm bên cạnh, anh ngắm nhìn anh ngủ, được nghe hơi thở đều đều của anh .. Vân Hi khẽ mỉm cười
Cậu vẫn chưa muốn dậy, vẫn muốn rúc vào lòng anh như tối qua, cậu lưu luyến cái ôm ấm áp của anh ..
Khải Trạch cựa mình vẫn không nhấc mi mắt choàng tay ôm lấy người bên cạnh trong vô thức vì mặc dù ngủ nhưng anh vẫn nhớ tối qua đã đến và ôm cậu cùng ngủ
Vân Hi thấy vậy không khỏi bật cười, cậu cảm thấy anh thật dễ thương
Nghe người trong lòng cười, Khải Trạch nhẹ nhấc mi mắt nhìn, nhẹ giọng " Em cười gì hả ? " Vân Hi im lặng lắc đầu, trên miệng vẫn còn mỉm cười, tiếng anh lúc này rơi vào tai, cậu cảm thấy thật êm và trầm, thực thích giọng nói của anh
" Tối qua em ngủ có ngon không ? " Vân Hi tiếp tục im lặng, lại gật đầu
" Thật tốt " Khải Trạch thở ra một cái, ôm cậu
Cậu nghe xong liền không hiểu, thật tốt là ý gì ? Dù không hiểu nhưng cũng không hỏi lại
" Vân Hi "
" Hmm ? " Cậu nhẹ giọng như tiếng muỗi kêu
" Em có thể ở lại với anh không ? "
" Không được, nếu để cha biết nhất định sẽ tức giận .. em .. vẫn chưa xong với Lâm Minh " cậu từ chối lời đề nghị của anh, sau cùng lại nhỏ giọng nói