"Đến rồi."
"Vậy đi tiếp hắn ta đi, ta tới hỏi thăm cô chút rồi đi luôn, không thể trì hoãn chuyện quan trọng của cô." Tiểu thư Yên Ngọc có danh tiếng, nhưng thân bất do kỷ, Tô Doanh biết không thể gây thêm phiền phức cho cô ấy.
"Không sao, vị khách quý đó tối nay sẽ nghỉ ở trên thuyền, chẳng qua là lâu rồi ta không xuất hiện, ta đến chào hỏi người đó trước, cô cứ ăn đồ ăn nhẹ trước, lát nữa ta quay lại tiếp cô."
Bà ngoại cố ý bỏ rơi cô, chuyện cũng không phải có thể kết thúc trong chốc lát, nên cô đồng ý đề nghị của tiểu thư Yên Ngọc.
tiểu thư Yên Ngọc dẫn người rời đi, để lại hai tiểu nha đầu rót trà cho cô.
Tô Doanh ra ngoài lan can thuyền, gió đêm hơi lạnh, thoang thoảng hương lau sậy. Cô tựa vào lan can nhìn xuống, bên dưới truyền tới tiếng nói cười. Bởi vì kết cấu khác biệt, cô có thể thấy rõ ràng kỹ nữ nào đó dáng người lẳиɠ ɭơ, đôi mắt mấy vị khách quý say rượu mê đắm nhìn theo, nước miếng giàn giụa.
Thậm chí, có người đột nhiên lao ra ói ở trên lan can.
Tô Doanh nhíu mày, làm bẩn cả nước hồ.
"Cô nương, trà sẵn sàng rồi." Nha đầu bỗng mở miệng, làm Tô Doanh kinh ngạc một chút.
Khăn tay trong tay Tô Doanh cứ thế rơi xuống, bay theo gió.
"Ôi trời...." Đây là khăn Hạ Diệp mới thêu cho cô, nếu làm mất thì phiền lắm.
Thế nhưng chiếc khăn thêu lại rơi gần người mới ói kia, Tô Doanh lập tức kéo nha đầu kia sang, chỉ tay: "Khăn thêu của ta rơi cạnh người đàn ông kia, phiền cô ra nhặt về giúp tôi, nhanh lên."
nha đầu thấy được, vội vã chạy xuống dưới nhặt khăn tay của Tô Doanh, Tô Doanh đứng ở trên lầu, cầu nguyện không để ai phát hiện.
Cô gái chạy xuống lầu thấy khăn tay, định vươn tay nhặt thì có một người khác nhanh tay hơn, không ai khác, chính là người say đến ói.
"Ta đây vừa lúc thiếu khăn lau miệng, đúng lúc." Người nhặt khăn tay của Tô Doanh chính là Tiểu Nha Nội chồng của Thẩm Nha, bởi vì trước đó anh tay say nôn mửa luôn quay lưng về phía Tô Doanh nên cô mới không nhận ra.
"Đại gia, khăn tay này là của vị cô nương trên lầu, bị gió thổi xuống, nô tỳ theo lệnh tới lấy về." Nha đầu thành thật trả lời.
Tiểu Nha Nội ngẩng đầu, quả thật ở tầng ba có vị mỹ nhân tựa vào lan can nhìn xuống. Chỉ thấy mỹ nhân kia tướng mạo thanh tú, tư thái cao ngạo lộ ra vẻ đẹp như lê tuyết. Ngắm một hồi tỉnh cả người, rượu cũng không say, trong đầu trống rỗng. Trên thuyền này ngoài tiểu thư Yên Ngọc chẳng lẽ còn ẩn giấu báu vật khác?
"Đại gia, hãy trả lại khăn tay cho nô tỳ." Người hầu giục giã một câu.
Tiểu Nha Nội ánh mắt tỏa sáng, khí chất trầm trầm: "Đây là vị tiểu thư nào trên thuyền? Sao ta không biết? Người ở đây uống rượu là công tử nhà Thứ Sử đại nhân, mau mau mời xuống bồi rượu."
"Đó là khách của tiểu thư Yên Ngọc, không phải người lầu trên thuyền chúng tôi." nha đầu vội vàng giải thích.
"Là khách của tiểu thư Yên Ngọc, vậy nhất định là kỹ nữ nơi khác tới, đổi địa điểm vẫn phục vụ như thường, có gì không thể? Mau mau mời xuống, công tử phủ Thứ Sử còn chờ đấy."
nha đầu cũng không biết thân phận của Tô Doanh, nhưng nghe Tiểu Nha Nội bịa chuyện một hồi đã tin, thật sự xoay người đi lên lầu gửi lời.
Tô Doanh thấy khăn tay rơi vào tay người khác, người này là em rể kiếp trước của nàng, Tiểu Nha Nội, nên nàng quyết định bỏ cái khăn này.
"Cô nương, Tiểu Nha Nội nói công tử nhà Thứ Sử đại nhân ở dưới lầu, muốn gọi cô nương đến bồi rượu."
Tô Doanh bất đắc dĩ nhìn nha đầu ngây thơ này truyền lời: "Nói cho tiểu thư Yên Ngọc ta có chuyện rời đi trước, hữu duyên gặp lại."
Dưới lầu là công tử gia nhà Thứ Sử đại nhân, nàng không đắc tội nổi, nàng thấy nên để nha đầu truyền lời cho tiểu thư Yên Ngọc trước mới đúng.
Mà Tô Doanh chỉ nghĩ nha đầu này đi truyền lời, đội nón lá rộng vành lên vội vã xuống lầu.
Tiểu Nha Nội đã ăn uống phong lưu lâu, biết mấy thanh quan nhân này muốn còn tỏ ra thanh cao. Hôm nay hắn hầu hạ công tử của phủ Thử sử đại nhân ở đây mua vui, tiểu thư Yên Ngọc đột nhiên bị gọi đi hắn ta đã tụt hứng không ít. Nếu có thể gọi giai nhân khác bầu bạn, có thể tiêu tán bớt cảm giác không vui vừa rồi.
Lại lo chuyện này không thành, đi đến thuyền các rồi trở lại canh ở cầu thang. Nếu tiểu thư kia xuống bồi tiếp coi như hắn lấy lễ mồ, nếu nàng muốn chạy cũng bị bắt lại.
Tô Doanh không may rơi đúng vào tính toán của Tiểu Nha Nội.
Khi nàng nhìn thấy thân hình mập mạp Tiểu Nha Nội cười cười đứng ở chân cầu thang, cũng biết lần này nàng đã gây thêm phiền toái cho Yên Ngọc.
"Tiểu Nha Nội, ngươi muốn làm gì?"
Nghe giọng điệu này nhất định là không muốn tiếp rượu mua vui, Tiểu Nha Nội lạnh mặt nói: "Ngươi là thanh quan nhân nhà nào? Không làm ăn mà đến chỗ này của tiểu thư Yên Ngọc hưởng gió thu?"
Đúng là trong miệng chó không mọc ra ngà voi: "Ta không phải thanh quan nhân như ngươi nói, mời ngươi tránh ra." nàng không thể nói nàng là bạn của tiểu thư Yên Ngọc, bị người ta bắt gặp ở đây, đến chính nàng cũng không tin.
Miếng thịt đến miệng còn phải nhả sao? Tiểu Nha Nội quyết tâm muốn kéo Tô Doanh đến giúp hắn ta tiếp rượu công tử Thứ sử đại nhân, hắn vẫy vẫy khăn tay trong tay: "Muốn không? Chỉ cần ngươi đồng ý điều kiện của gia, gia sẽ trả cho ngươi."
"Không muốn, chiếc khăn này ngươi muốn cắt xé, đốt phá thế nào thì tuỳ." Tô Doanh ngắt lời.
"Ồi, nóng tính thật đấy, như gia thích, ở trên giường mạnh mẽ lắm đây."
"Hừ...." Tiểu Nha Nội càng nói càng vô lý, Tô Doanh lui một bước: "Mau tránh ra."
Tiểu Nha Nội nào sẽ để cho nàng làm vậy? Tô Doanh lui một bước, hắn ta tiến một bước.
Tô Doanh không cách nào, lui đến lầu hai của thuyền, lui nữa thì phải lên lầu ba, nàng xoay người đến lầu hai, tránh sang mũi lan can thuyền bên cạnh.
Lúc này một tầng cùng người đi cùng Tiểu Nha Nội có người phát hiện Tiểu Nha Nội ở mũi thuyền lầu hai thuyền lâu, hắn huýt sáo, muốn lấy sự chú ý của Tiểu Nha Nội."Tiết huynh, không phải đi ra ngoài ói sao, hoá ra là ra ngoài bắt người đẹp."
"Ha ha ha...." Hắn hô to làm tất cả mọi người nhìn lên lan can.
"Mau mời người đẹp xuống đây, ép nữa là người ta nhảy thuyền đấy."
"Không phải chứ, ngươi mời người ta như thế? Làm tiểu thư kia sợ rồi."
...
Những người này ngươi một câu ta một câu nói bậy bạ, Tô Doanh lại nghe được một giọng nói quen thuộc trong đó, cẩn thận nhớ lại không phải là người hôm đó trêu đùa ngăn xe ngựa của nàng ra khỏi thành sao?
Đúng là đã đen thì đen đủ đường, Tiểu Nha Nội không biết thân phận nàng cũng tốt, nếu là để cho người ta nhận ra nàng buổi tối xuất hiện ở trên thuyền lâu tiểu thư Yên Ngọc, nàng cũng đừng đợi đến được sông Hà.
Tô Doanh bận giữ chặt nón lá rộng vành, tay giữ chặt vành mũ.
Tiểu thư Yên Ngọc lo lắng đứng ở cạnh cửa sổ một gian phòng ở lầu ba, muốn đi xuống cứu người, người đàn ông nằm trên sạp nhởn nhơ nâng ly nói: "Vốn dĩ là nàng ấy tự tìm tới, ngươi đi thế thì danh tiếng của nàng ấy bị huỷ hết."
Tiểu thư Yên Ngọc gấp gáp đến mức bắt đầu rơi lệ: "Vương gia, tiện thϊếp cầu ngài ra mặt, cuộc đời này tiện thϊếp chỉ có một tri kỷ, ngài không phải ngài cũng khen rượu của nàng ấy ngon sao?"
Tuyên Mạch ngồi dậy, đem ly đặt ở trên, ngay sau đó đi tới bên cạnh tiểu thư Yên Ngọc, thấy cô gái đang rơi vào đường cùng ở lầu hai: "Nàng nói xem nàng ấy có nhảy xuống không?"
"Vương gia, đã là lúc nào rồi, tiện thϊếp lo lắng không xong, làm gì có tâm tư đoán ý nghĩ của A Doanh?" Là nàng sơ ý, không nên để cho Tô Doanh lên lâu thuyền, biết rõ trên lầu này có những người nào, nàng không nên nói ra có người cầm ngọc bội tìm tới thì mời thẳng lên thuyền.
Tuyên Mạch thì rất có hứng thú, hắn ở Sơn trang Ngô Đồng đã một thời gian, tính cách trầm ổn không hợp nhau của Tô Doanh luôn làm hắn mơ hồ, muốn giải quyết nhưng không có cơ hội.
So với lo lắng của tiểu thư Yên Ngọc, Tuyên Mạch thích đứng xem hơn.
Tô Doanh bị Tiểu Nha Nội ép đến mũi thuyền, Tiểu Nha Nội lên tiếng dụ dỗ: "Ngoan, cũng chỉ là tiếp rượu, ngươi lại không thua thiệt gì, nghe lời, mau theo gia đi đi, cho ngươi chỗ tốt."
Tô Doanh nghe lời này so sánh với tình cảnh hiện tại, quá buồn cười. Dù kiếp trước nàng ở trong nhà, nhưng chuyện phong lưu của Tiểu Nha Nội từ miệng Thẩm Nha nàng đã nghe không ít. Hôm nay chính mắt nhìn thấy, hắn ta đúng là bản lĩnh.
"Ngươi không sợ ta nhảy xuống gây ra án mạng mà ngươi không chối được?"
"Ngươi cũng biết ta là Tiểu Nha Nội, cha ta là Huyện lão gia, nếu thật sự có xảy ra thì cũng do cha ta gánh." Tiểu Nha Nội nói những lời khốn nạn lưu loát: "Ngươi cũng giữ mạng đi, mau tới đây, tiểu gia không kiên nhẫn lắm đâu."
"nha nội, sao vẫn không mời được, rượu ta vừa nóng lại lạnh rồi." Dưới lầu có người ồn ào lên tiếng.
"Chớ ép người đẹp, hay là chúng ta cùng lên mời cả đi."
"Chí phải chí phải, chúng ta lên đi."
…
Tất cả cùng lên?
Trong này lại có người biết mặt Tô Doanh.
Tô Doanh nhìn xung quanh một chút, thuyền đang dừng ở giữa hồ, cách bờ lau xung quanh không xa, hôm nay đã vào đầu mùa hè, trên người mặc quần áo không dày, nàng lội qua cũng không thành vấn đề.
Nhìn thấy mấy tên công tử ăn chơi sắp lên lầu, vặn mình mấy cái.
"Á ngươi...." Tiểu Nha Nội kêu lên.