Tô Doanh hít sâu, lòng bàn tay truyền đến cảm giác đau đớn, cô biết mình đang hận đến mức khiến móng tay cắm sâu vào trong thịt.
“A Bạch đến thư phòng tìm ta nói nàng đồng ý thêm năm mươi rương của hồi môn cho muội ấy, nàng mới về nhà họ Thẩm đã hiểu chuyện như thế, ta cảm ơn nàng thay A Bạch.”
“Của hồi môn của A Bạch ta có thể thêm, nhưng ta cũng là đại tẩu của nhị muội A Nha, mắt thấy nhị muội đã qua tuổi cập kê, cũng nên bàn chuyện cưới xin rồi. Đại muội vừa đòi đã đòi năm mươi rương của hồi môn, như thế sẽ khó ăn nói với bên nhị muội. Mọi người vẫn nên gọi hai muội muội đến rồi nói chuyện cẩn thận lại thì hơn.”
Thẩm Mặc Trì hiểu Tô Doanh nói không sai, từ nhỏ hai muội muội đã tranh ăn tranh mặc, chuyện lớn như của hồi môn chắc chắn sẽ có mâu thuẫn. Nhưng sự hung hăng trong cách nói của Tô Doanh khiến Thẩm Mặc Trì rất không vui.
Hắn đứng dậy rời đi, khi đi đến cửa lại dừng bước, đưa lưng về phía Tô Doanh: “Dù ta và nàng không làm chuyện vợ chồng, nhưng mọi người ở trấn Thái An đều biết chúng ta là vợ chồng. Dù nhà họ Thẩm có không phải đến mấy cũng là nơi trở về của nàng sau này, nếu thật sự khiến tỷ muội bất hòa thì có lợi gì với đại tẩu là nàng đâu? Nàng phải nhớ anh em hòa thuận, bây giờ nàng là Thẩm Tô thị.”
Thẩm Mặc Trì nói xong thì rời đi, Tô Doanh tựa vào người Viên ma ma cảm thấy vô cùng lạnh lẽo.
“Ông trời của tôi ơi, tiểu thư, lão gia tìm cho người một người chồng thế nào vậy? Nhà họ Thẩm là đang ức hϊếp người không có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa sao?” Viên ma ma ôm Tô Doanh, khó chịu rơi nước mắt.
Không phải thật sự không có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa ư? Mẹ kế Kiều thị vẫn muốn chiếm của hồi môn mẹ để lại cho cô để thêm vào cho hai đứa con của bà ta, khư khư cố chấp với phụ thân, Kiều thị làm ầm ĩ khiến cả nhà không yên, sao cô còn có mặt mũi trở về đem lại phiền phức cho phụ thân được nữa chứ?
Bây giờ cô đúng là không có nhà để về.
Tô Doanh tâm loạn như ma, huyệt Thái Dương giật giật đau đớn, đầu cũng càng choáng váng.
“Các ngươi ra ngoài hết đi, ta muốn ngủ một lát.”
Viên ma ma đắp chăn cho Tô Doanh, kéo Thái Mạn ra ngoài đi đến chỗ thùy hoa môn, thấy xung quanh yên tĩnh, Viên ma ma vô cùng nghi ngờ: “Thái Mạn, ngươi có cảm thấy từ lúc tiểu thư tỉnh lại có gì đó không ổn không?”
Thái Mạn còn trẻ, lắc đầu.
“Hai tháng nay chúng ta vẫn luôn hầu hạ bên cạnh tiểu thư, cô gia không vào phòng tiểu thư không nói gì nhưng trong lòng rất nôn nóng, lần nào gặp cô gia không nói chuyện cư xử cẩn thận đâu? Hôm nay sao lại cãi với cô gia như thế chứ?”
Thái Mạn nghĩ lại thấy cũng đúng: “Tuy nô tì không muốn nhìn thấy tiểu thư bị ức hϊếp, nhưng hành động của tiểu thư khi nãy chẳng phải sẽ đẩy cô gia càng xa hơn sao?”
Con nhóc này đúng là hơi ngốc, nhưng nói chuyện rất đúng trọng tâm. Viên ma ma gật đầu, nhưng vẫn còn rất lo lắng: “Thì đúng thế, bây giờ phải làm sao đây?”
“Đều tại phủ chúng ta không có con trai, nếu tiểu thư có một huynh trưởng hoặc đệ đệ cũng không đến mức đi đâu cũng bị ức hϊếp thế này.” Thái Mạn buồn rầu ủ rũ nói.
Thẩm Mặc Trì rời khỏi Hạnh Phan Viện, trực tiếp đi đến Phúc Xuân Viện của Khương thái thái. Khương thái thái đang ngồi với vẻ mặt u sầu, trong lòng liên tục mắng chửi đứa con dâu mới gả vào kia, nếu không phải bây giờ cô đang sốt cao, thật muốn gọi người kéo tới để dạy dỗ một phen.
Bên dưới Thẩm Bạch và Thẩm Nha đều vây quanh bà ta, để sau này khi mình lấy chồng có thể nở mày nở mặt, hai người đều nhất định muốn đòi Tô Doanh cho thêm của hồi môn.
Lúc Thẩm Mặc Trì đến bị hai em gái đang cãi nhân làm tối mặt tối mày, mà cảnh này còn khiến anh nhớ tới lời của Tô Doanh ở Hạnh Phân Viện khi nãy, dường như cô đã sớm đoán ra được. Lòng dạ của nhà họ Thẩm hắn dễ bị người ta đoán ra như thế ư? Trong lòng Thẩm Mặc Trì rất căm tức.
“Mẹ, đại tẩu đã đồng ý rồi, con là tỷ tỷ, nếu của hồi môn của con hậu hĩnh đưa ra ngoài cũng là mặt mũi của nhà họ Thẩm. Hàng xóm láng giềng nhìn thấy cũng sẽ đề cao thanh danh của nhà họ Thẩm. Vả lại con gả cho hầu phủ, là nhà giàu có nhất trấn Thái An, mẹ không thể khiến con mất mặt được!” Thẩm Bạch vừa khóc vừa lau nước mắt.
“Mẹ.” Thẩm Nha không chịu thua nói: “Đại tẩu chỉ có tám mươi rương của hồi môn, dù mẹ chuẩn bị hai mươi rương của hồi môn cho tỷ tỷ, cộng thêm năm mươi rương là bảy mươi rương. Con thì sao? Đại tẩu cho năm mươi rương rồi, mẹ chuẩn bị cho con hai mươi rương, dù lấy hết tất cả của hồi môn của đại tẩu cho con cũng chỉ có năm mươi rương, đều là con gái của mẹ, con không muốn của hồi môn ít hơn tỷ tỷ nhiều như thế, hu hu…” Thẩm Nha cũng khóc vô cùng đau lòng.
Khương Thái Thái chỉ cảm thấy rất đau đầu, từ nhỏ đã dạy hai chị em này xử lý công việc, quản lý gia đình, nhưng chưa từng thấy đứa nào chú tâm, nhưng về của hồi môn lại tính toán rất rõ ràng.
“Mẹ.”
Khương thái thái nhìn thấy con trai đi vào lập tức cảm thấy như tìm được chỗ dựa, vội vàng đến trước mặt hắn: “Không phải con đọc sách ở thư phòng à, sao lại đến chỗ của mẹ thế?”
Thẩm Mặc Trì nói chuyện Thẩm Bạch đến thư phòng tìm mình, sau đó mình đi tìm Tô Doanh: “Mẹ, hai muội muội của con phải xử lý công bằng, vả lại trong phủ chúng ta cũng phải nở mày nở mặt, A Bạch muốn năm mươi rương không thích hợp lắm.”
Thẩm Nha và Thẩm Bạch nghe thấy thế đều dừng khóc.
Một người vui mừng, một người u sầu.
“Đại ca, huynh là đại ca ruột của muội, rõ ràng đại tẩu đã đồng ý rồi mà, có phải đại tẩu hối hận không? Muội biết ngay tẩu ta là con gái nhà buôn thấp kém mà, thấy tẩu ta còn nhỏ mà đã có miệng lưỡi sắc mặt của gian thương, muội khinh, bây giờ muội phải đi tìm tẩu ta nói rõ ràng, năm mươi rương của hồi môn này cho dù thế nào cũng không thể thiếu được,” Thẩm Bạch tự ý đứng dậy đi ra ngoài.
Sắc mặt Thẩm Mặc Trì khó coi, vội quát gọi nàng ta lại: “Muội đứng lại.”