Quyển 1 - Chương 19: Săn nai.



"Thật là nhanh!"

Bọn kỵ sĩ đang phi ngựa như bay phía sau, nhìn thân ảnh đang chạy trên sườn núi kia, con ngươi bỗng nhiên co rút lại.

Một thiếu niên không có đấu khí chạy băng băng trong rừng rậm lại có thể nhanh như ngựa phi nước đại. Thân thể và xương thịt phải cô đọng đến trình độ kinh khủng nào mới làm được như vậy?

Những hán tử này lấy chiến đấu làm chức nghiệp, đều là người biết nhìn người. Bọn họ biết, chưa kể những tùy tùng và các kỵ binh mà ngay cả Vũ Quả cùng bảy tên hoàng gia kỵ sĩ cũng đừng mơ tưởng có thể chạy như bay trong rừng rậm như người kia khi không thi triển đấu khí chiến hoàn.

Tô San tìm đâu ra một quái vật như vậy nhỉ?

"Nhìn nhầm rồi!"

Vũ Quả cười to một tiếng rồi dùng roi quất xuống tọa kỵ Hùng Sơn một cái, tăng tốc đuổi theo công chúa. Bọn kỵ sĩ phía sau cũng lao lên đưa công chúa vào giữa vòng bảo vệ.

Đoàn người giục ngựa chạy một lúc lâu, xuyên qua khu rừng trên sườn núi đi tới một triền núi cũng khá bằng phẳng thì thiếu niên đầu to mới ra hiệu ý bảo dừng lại.

Lúc này, thanh âm xua đuổi còn mồi từ bồn phía truyền đến càng lúc càng lớn.

Bọn tùy tùng và kỵ binh dồn dập xoay người xuống ngựa. Họ rút cung tiễn hoặc trường kiếm trên lưng ngựa xuống rồi nhanh chóng vây quanh công chúa, tản ra bốn phía, hợp thành một cái phòng ngự trận.

Còn Vũ Quả vẫn cùng tám tên kỵ sĩ ngồi trên lưng ngựa bắt đầu kích phát đấu khí. (DG: đoạn này trên ghi là 7 xuống đây sao 8 không biết )

La Y đưa mắt nhìn sang. Vì thực lực không đồng đều nên hắn chỉ thấy từng đạo quang mang màu sắc khác nhau xuất hiện bên ngoài cơ thể mỗi người hợp thành một cái vòng ánh sáng. Vòng ánh sáng đó chậm răi xoay tròn, sau đó khuếch đại ra rất nhanh, bao phủ cả chiến mă.

Chiến mă được vòng sáng bao phủ liền hí dài lên một hồi. Xương cốt dưới da lông, bắp thịt cùng các mạch máu không ngừng lúc nhúc phồng lên giống như bị ma quỷ phụ thể vậy.

Vòng ánh sáng rơi trên mặt đất, càng quay càng nhanh. Không khí bốn phía gào thét tiến vào vòng sáng trên mặt đất, nhất thời tiếng gió thổi vang lên mănh liệt.

Cảnh tượng này chỉ xuất hiện trong thời gian rất ngắn. Sau đó tốc độ xoay tròn của vòng ánh sáng giảm dần, chiến mă bình tĩnh trở lại, tiếng gió gào thét cũng theo đó biến mất.

Lúc này lại nhìn mấy vị kỵ sĩ, cảm giác có chút khang khác.

Nếu lúc trước nói bọn họ ngồi trên lưng ngựa thì bây giờ bọn họ đă hoàn toàn dung hợp với chiến mă. Loại dung hợp này không phải là thân thể dung hợp mà là một loại như kiểu khí chất dung hợp. Phảng phất như thân thể bọn họ và chiến mă huyết mạch tương thông, nhân mă hợp nhất!

Bên cạnh đó cơ thể của kỵ sĩ và chiến mă cũng có sự thay đổi. Theo ánh mắt của La Y nhận xét thì cơ thể của những kỵ sĩ cùng chiến mă này ít nhất cũng to lớn thêm một phần năm.

Lúc đầu các chiến mă vốn đă cao to nhưng giờ nhìn lại quả thật giống như một đầu ma thú hung mănh. Mà những kỵ sĩ vóc người bình thường giờ cũng trở nên cao to cường tráng, cơ bắp nổi lên cuồn cuộn.

Kinh ngạc hơn nữa, thân thể kỵ sĩ và chiến mã nở ra nhưng lại không làm ảnh hưởng đến sức chống đỡ, sự rắn chắc của cơ thể. Ngược lại, nếu lúc trước cơ thịt của các kỵ sĩ cùng chiến mă chỉ là máu và thịt thì bây giờ bọn họ tạo cho người ta cảm giác cứng rắng như sắt thép vậy. Đừng nói thúc ngựa tấn công mà ngay cả khi họ đứng yên một chỗ cũng làm người ta cảm thấy một loại lực lượng kinh khủng đang ép đến.

Kỵ sĩ loài người có thể tung hoành Cứu Thục Đại Lục, trở thành "bách chiến chi vương" (vua của trăm trận chiến) chính là nhờ vào trí tuệ của bọn họ. Bọn họ có thể dùng đấu khí làm cho thân thể và sức chiến đấu kết hợp làm một! Muốn chống lại một kỵ sĩ như vậy cũng đă khó rồi, huống chi trong chiến tranh đối thủ phải đối mặt với hàng ngàn hàng vạn kỵ sĩ ùn ùn kéo đến!

La Y từ nhỏ đă nhìn qua rất nhiều cảnh kỵ sĩ giải phóng đấu khí nhưng lần nào nhìn thấy hắn cũng không kiềm chế được mà xúc động trong lòng.

Kể cả kẻ ngốc cũng có thể nhận thấy trong ánh mắt hắn lộ ra vẻ cực kỳ hâm mộ.

Vũ Quả thúc ngựa đi đến bên cạnh La Y cúi người xuống, khủy tay chống trên yên ngựa hiếu kỳ hỏi:

"Tiểu huynh đệ! Thân thể ngươi có sức chịu đựng cao như thế sao lại không tu luyện đấu khí?"

Mọi người xung quanh đều rất hiếu kỳ về vấn đề này. Không chỉ bọn kỵ sĩ mà ngay cả công chúa Ngả Lôi Hi Á, Tô San cùng Ái Luân phu nhân đều đưa mắt nhìn thiếu niên đầu to.

La Y nhìn chằm chằm Chiến hoàn dưới chân chiến mă lắc đầu buồn rầu nói:

"Ta không thể tu luyện đấu khí!"

"Không có thiên phú tu luyện đấu khí?"

Vũ Quả kinh ngạc hỏi.

"Uhm!"

La Y trong lòng thầm khinh bỉ. Cái thằng kỵ sĩ ngốc này, sao cứ thích bóc vết sẹo của người khác vậy?

Nghe vậy tất cả mọi người đều cảm thấy tiếc thay cho thiếu niên trước mắt.

Nên biết rằng mặc dù số người có thể trở thành kỵ sĩ rất ít những bình thường mọi người đều có thể tu luyện đấu khí cơ cản. Chỉ cần có thể tu luyện đến tầng hai, tầng ba là đă có thể tạo ra sự giúp đỡ lớn cho thân thể. Nếu thiên phú tốt, có thể đột phá tầng tám, tầng mà người bình thường đều khó đột phá là có thể làm mọi người chú ý như một vị kỵ sĩ tương lai. Khi đó sẽ dành được rất nhiều ưu ái.

Giống như tên An Đức Lỗ đă bị Tô San đánh trong thành bảo của Bố Lai Ân nam tước. Mặc dù tên kia đối với các Thị đồng thì bá đạo ngang ngược, còn gặp người có địa vị cao hơn hắn thì lại khúm núm, luôn đi theo thúc thúc của hắn cúi đầu khom lưng, không giống như một người được dạy dỗ tốt. Nhưng mọi người đều có thể thấy được, hắn đă tu luyện đấu khí đến tầng chín nên địa vị trong thành bảo sẽ cao hơn những thiếu niên khác.

Bời vậy không thể tu luyện đấu khí là một đả kích lớn đối với bất kỳ một vị thiếu niên nào trên thế giới này.

Không đành lòng tiếp tục vấn đề làm thiếu niên thấy khó chịu này, Vũ Quả vỗ vỗ vai hắn rồi đứng lên:

"Được rồi, tiên sinh dẫn đường làm người kinh ngạc! Nói xem chúng ta nên đi hướng nào đây?"

Dưới ánh mắt của mọi người, La Y nhanh chóng kiểm tra bùn nhăo trên đất, thình thoảng còn nằm rạp trên mặt đất tỉ mỉ lắng nghe. Chó mập cũng cắm đầu cắm cổ chạy loạn khắp nơi, hết ngửi đông rồi lại hít tây, thỉnh thoảng trong miệng lại phát ra tiếng "ô, ô".

Một lát sau, La Y tìm ra một ít dấu vết.

"Bên này!"

La Y xoay người, chạy nhanh tới một cái dốc thoải bên cạnh sườn núi. Mọi người nhao nhao đuổi theo.

Tiếng người xua đuổi dă thú ở phía xa càng ngày càng gần.

Bỗng nhiên, một tiếng hổ gần vang lên. Ngay sau đó, đỉnh núi phụ cận truyền đến tiếng chó săn cùng tiếng hoan hô rầm rộ. Hiển nhiên, tổ của Kiều Trì đă săn được con thú đầu tiên.

Nghe tiếng ồn truyền đến, Vũ Quả không khỏi có chút lo lắng.

Đánh cuộc săn thú, mỗi loại con mồi đều có một số điểm khác nhau. Nhưng khẳng định số lượng con mồi càng nhiều thì càng chiếm được ưu thế, tỷ lệ chiến thắng lại càng cao.

Trong săn bắt thì tác dụng của ma sủng và chó săn có khi còn lớn hơn con người. Nhưng bên mình chỉ có thiếu niên là mang theo một con chó mập. Còn bên tổ của Mục Ân lại có sáu con chó săn và một con Kiếm Hổ cấp ba. Nhất là ma sủng Kiếm Hổ của Kiều Trì, trong khu rừng này đúng là vua của rừng rậm.

Sốt ruột trong lòng, Vũ Quả thúc dục chiến mã đang định đuổi theo bàn bạc với thiếu niên một chút thì thấy nam thiếu niên chạy như bay xuống sườn núi. Đến lưng chừng sườn núi hắn bỗng dừng lại, nâng cung lắp tên, kéo cung... Buông lỏng...!

Hắn chạy theo quán tính xuống sườn núi. Từ lúc bắt đầu cho đến khi đột nhiên dừng lại, tốc độ của thiếu niên không hề giảm. Thân thể hắn thẳng tắp như cây thương không chút lay động. Hắn tạo cho mọi người cảm giác như đó là một con báo đang chạy săn mồi, bỗng nhiên nhảy lên không trung nhưng thân thể vẫn đang ở tư thế chạy!

Vù! Một mũi tên trắng tinh phá không bay ra. Với tốc độ làm mắt thường khó thấy được mũi tên ấy xuyên qua khe hở giữa các cây cổ thụ, bắn vào bụi cỏ rậm rạp dưới chân núi.

Gì vậy nhỉ? Mọi người vẫn chưa hiểu tại sao thiếu nên lại bắn mũi tên đó thì đã thấy một con nai đột nhiên nhảy về phía trước nhưng lập tức lại cắm đầu ngă xuống. Mũi tên trắng tinh kia đang cắm trên cổ nó!

Khi con nai vừa ngă xuống, bọn kỵ sĩ vừa chạy xuống sườn núi liền nghe tiếng của La Y:

"Là bầy nai! Bên trái hai người, bên phải hai người, đánh bọc sườn!"

"Tắc!" (DG: âm tắc ngựa)

Bọn kỵ sĩ đang thong thả đi xuống sườn núi thì nghe thấy chỉ thị của La Y.Bốn vị kỵ sị nhanh chóng tách ra không chút do dự, chia làm hai cánh chạy về hai bên sườn núi.

Trước mặt bọn họ có ít nhất bảy tám con nai đang sợ hăi chạy tán loạn!

Thấy vậy tất cả mọi người tinh thần phấn chấn. Ngay từ đầu đă gặp được một bầy nai, ngay cả trong khu vực săn bắt của hoàng gia, nơi có rất nhiều con mồi cũng rất ít khi có thể gặp.

"Tốt lắm!"

Vũ Quả cười ha ha, tọa kỹ Hùng Sơn đột nhiên phóng xuống sườn núi. Bọn tùy tùng cùng kỵ sĩ phía sau cũng cao giọng hô to, dồn dập thúc ngựa chạy xuống sườn núi.

Người ta nói: lên núi dễ xuống núi khó. Nhưng những lời này hoàn toàn không thể áp dụng đối với những kỵ sĩ đă kích phát đấu khí. Cùng tọa kỹ huyết mạch tương thông nên bọn họ có thể cảm thụ được vị trí đặt chân của chiến mă yêu quý của mình. Trong chiến đấu bọn họ thích nhất là lợi dụng quán tính lao xuống sườn núi để tăng tốc độ lên mức cao nhất.

Hùng Sơn bốn vó chạy như bay, đạp lên từng mảnh lớn bùn đất và thảm cỏ.

Cây cối bốn phía mọc tràn lan, cành lá rậm rạp, nhanh chóng bị Vũ Quả để lại phía sau. Trong lúc lao xuống chân núi ánh mắt của hắn luôn tập trung vào thân ảnh gầy yếu của thiếu niên như ẩn như hiện trong rừng rậm.

Sau khi bắn chết một con nai, tốc độ của thiếu niên vẫn không giảm. Hắn vừa chạy nhanh dọc theo sườn núi lao xuống vừa không ngừng kéo cung tên.

Từng mũi tên trắng tinh không ngừng xuyên qua rừng cây, đi qua ánh nắng, lao qua bụi cỏ chuẩn xác cắm lên chỗ chiểm của con mồi.

Vù, vù, vù...

Theo những âm rất nhỏ nhưng lại sắc bén không ngừng vang lên trong rừng rậm. Bầy nai bị hai cánh kỵ sĩ xua đến trung tâm liên tiếp bị thiếu niên bắn gục!

Khi chiến mã Hùng Sơn chạy đến nơi chỉ còn một con nai duy nhất. Vũ Quả giơ trường mâu trong tay lên.

"Soạt!"

Một tiếng vang nhỏ.

Một mũi tên dài, giống như quỷ mị xuyên qua các khe hở giữa các lùm cây bay đến. Nó xuyên thẳng qua cổ của con nai. Khi trường thương của Vũ Quả đâm ra liền trúng ngay xác của con nai làm hắn chỉ có thể trừng mắt mà nhìn.

Đã bới ra vết sẹo của đầu to lão gia, lại còn muốn thoải mãi ư? Đi bắt thỏ cùng Áo Lợi Phất đi! La Y cười xấu xa, nhay chóng chạy về phía trước.

Vũ Quả mờ mịt nhìn xung quanh...

Không có gì cả! Trong tầm mắt của hắn, trừ con nai bị mũi tên cắm xuyên cổ nằm yên trong bũi cỏ thì chỉ còn có đám người bên cạnh Ngả Lôi Hi Á đang chạy tới, nhìn mình với ánh mắt kinh ngạc và bọn tùy tùng đang ngây ngốc nghẹn họng nhìn trân trối.

Ngoài ra, hắn không còn thấy được cái gì cả!