Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tài Nguyên Hàng Đầu Là Một Con Mèo

Chương 9

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit: ji

[Không gian chật hẹp thì sức mạnh chính là điều quan trọng nhất...]

—–o0o——

An Cửu không phát ra tiếng động, trong thang máy tối tăm giơ tay cũng không thể nhìn thấy năm ngón, cậu biết Bùi Thược không thể nhìn thấy mình bằng mắt thường, đây cũng là ưu thế lớn nhất của cậu lúc này.

An Cửu nín thở, cực kỳ chậm rãi cúi người xuống, nhặt một cái cờ lê dưới đất rơi từ trong hộp dụng cụ... Hiện tại, chỉ có cách là đánh cho người đàn ông này bất tỉnh, nếu không chờ cửa thang máy mở ra cậu càng khó thoát thân.

Lúc này, tiếng la hét của nhân viên câu lạc bộ vọng vào từ ngoài cửa thang máy.

"Quý khách bên trong đừng hoảng sợ. Nhân viên bảo trì thang máy đã tới rồi, họ sẽ giải cứu các bạn ngay lập tức. Có ai trong số các bạn bị thương không? Có nghiêm trọng không..."

So với tiếng ồn ào bên ngoài, bên trong thang máy có thể nghe thấy tiếng kim rơi, An Cửu bước chân nhẹ nhàng tránh khỏi mảnh vỡ, trong bóng tối giống như một con mèo, lặng lẽ tiến gần đến Bùi Thược... Phải khống chế lực thật tốt, vạn nhất khiến cho người chết đi chẳng khác nào kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

Tuy nhiên, ngay khi An Cửu vung cờ lê tấn công vào gáy của Bùi Thược, Bùi Thược bất ngờ vươn tay bóp cổ cậu một cách chính xác, đẩy tay cậu về phía vách tường của thang máy.

Đông một tiếng vang lớn, lưng An Cửu đập vào tường, đầu va vào tường phát ra tiếng trầm vang, cờ lê trên tay rơi xuống đất.

An Cửu cảm thấy may mắn vì trên cổ đã có vòng bảo vệ tuyến thể, bằng không với sức mạnh khủng bố này của Bùi Thược có thể sẽ khiến cậu bất tỉnh.

Cậu cũng không có thời gian để nghĩ xem người đàn ông này làm sao có thể nhìn thấy mình trong bóng tối, An Cửu sau khi hoàn hồn liền dùng khuỷu tay đập mạnh vào hàm Bùi Thược, nhưng chưa kịp thành công thì bụng của cậu đã bị đầu gối của Bùi Thược ra đòn nghiêm trọng, trong phút chốc lục phủ ngũ tạng giống như bị dập nát hoàn toàn.

An Cửu hoài nghi người đàn ông này đang muốn trả thù cậu vì lần cậu đánh lén hai tháng trước...

Lần đó, An Cửu luận về thân thủ và tốc độ đều chiếm ưu thế, nhưng giờ phút này, không gian chật hẹp thì sức mạnh chính là điều quan trọng nhất, cậu quả thật trở thành bao cát tập luyện của người đàn ông này.

Trong cơn đau dữ dội, hai tay An Cửu bị bắt lấy đè lêи đỉиɦ đầu, cơ thể bị bộ ngực như sắt của Bùi Thược ép vào tường, khẩu trang trên mặt bị thô bạo kéo xuống, gương mặt bị hai ngón tay của đối phương niết muốn biến dạng.

"Cho rằng tôi không nhìn thấy sao..." Bùi Thược âm thanh khàn khàn lộ ra ý cười lạnh lẽo: "Nghĩ có thể đánh lén?"

An Cửu mở to hai mắt... Người đàn ông này trong bóng đêm cũng có thể nhìn thấy?

Bùi Thược cười nhạo: "Nếu là mèo, chẳng lẽ còn không biết đôi mắt của mình trong bóng đêm sẽ sáng lên?"

An Cửu: "......"

Cậu biết, nhưng không nghĩ ra.

"Không nói gì sao? Được, vậy để tôi nói."

Tuy Bùi Thược không thể nhìn thấy khuôn mặt gần ngay trước mắt, nhưng đối diện với đôi mắt mèo sáng như ngọc lục bảo, ít nhất hắn cũng biết rằng người này đang nhìn mình.

"Nghe này, tôi không giống với người khác, tôi không hứng thú với cơ thể cũng như giá trị sinh sản của cậu." Bùi Thược nghiêm mặt, đè thấp giọng nhanh chóng nói: "Tôi chỉ muốn định kì lấy ra tuyến thể tố chữa lành trong cơ thể cậu, chỉ cần cậu hợp tác với tôi, tôi có thể coi cậu như khách quý mà bảo vệ, ít nhất cậu cũng không phải che dấu hay ngụy trang, một đôi tai cùng cái đuôi đặc sắc như vậy, bình thường để người khác không phát hiện cũng rất khó đi"

Bên ngoài cửa thang máy, đã có nhân viên bảo trì dùng công cụ phá cửa.

Hiện tại, cả thế giới đều biết người có hình dạng là một con mèo chính là Omega ZX. Câu lạc bộ này tràn ngập mùi tin tức tố của các alpha khác nhau. An Cửu biết một khi cửa thang máy được mở, đêm nay cậu càng khó chạy khỏi nơi này, điều tồi tệ hơn nữa, khẩu trang của cậu đã bị kéo xuống, chỉ cần một tia sáng chiếu vào mặt cậu, sẽ khiến cậu hoàn toàn bại lộ trước mặt Bùi Thược.

An Cửu không mở miệng nói chuyện, với khả năng nhạy bén của Bùi Thược, cậu lo lắng chỉ cần mình mở miệng liền bại lộ, cuối cùng chỉ khàn khàn "ừm" một tiếng.

"Ừm? Có ý gì? Là đồng ý hợp tác?" Bùi Thược trầm giọng hỏi.

"Ừm."

Bùi Thược híp hai mắt lại, bị thái độ qua loa đó mà cảm thấy mất kiên nhẫn, hắn buông bàn tay đang niết cằm An Cửu, lấy điện thoại từ trong túi ra bật đèn, hướng nguồn sáng chiếu vào người trước mặt.

An Cửu hít một hơi, giây tiếp theo không chút suy nghĩ trực tiếp vùi mặt vào ngực Bùi Thược.

Bùi Thược: "...."

Dưới ánh đèn, chỉ thấy một đôi tai tam giác đung đưa, phản chiếu bên trong tai màu hồng nhạt sạch sẽ tinh tế.

"Ngửa mặt lên.... Hừ!"

Bùi Thược nhịn đau, cúi xuống nhìn, hắn thấy một mảnh áo trên ngực trái của mình đã dính đầy máu, sự đau đớn làm da đầu hắn tê dại...suýt chút nữa đã cắn rớt một miếng thịt.

An Cửu giơ chân đá vào di động ở trên tay Bùi Thược, phần lưng điện thoại đập xuống mặt đất, nguồn sáng lập tức biến mất.

"Người ở bên trong đừng cử động, ngàn vạn đừng cử động, như vậy sẽ rất nguy hiểm."

Tiếng đánh nhau ác liệt trong thang máy khiến những người bên ngoài hoảng sợ, thang máy vốn đã trục trặc giờ còn phát ra tiếng va chạm mạnh.

An Cửu vấp phải Bùi Thược, bị Bùi Thược kéo xuống cùng, hai người lưng đập mạnh xuống đất, va chạm mạnh khiến thang máʏ яυиɠ chuyển dữ dội, hai người chưa kịp hoàn hồn thì thang máy đột ngột rơi xuống nhanh chóng.

Một tiếng nổ lớn vang lên, thang máy rơi xuống phía dưới, va chạm mạnh theo quán tính khiến hai người nằm trên mặt đất đau đớn mất nửa ngày, An Cửu may mắn có được bộ xương dẻo dai của con mèo, còn Bùi Thược với thân hình cao lớn, chịu lực va đập càng nhiều hơn.

Cửa thang máy được mở ra kích thước bằng một gang tay, An Cửu cầm lấy khẩu trang và mũ trên mặt đất, đeo vào, nhanh chóng đứng lên, xoay người sang một bên và lách qua khe cửa. Cơ thể mềm dẻo dễ dàng đi qua, chỉ là lưng vừa mới đi ra ngoài, trong trận vật lộn kịch liệt vừa rồi, cái đuôi ở phía sau thoát ra khỏi quần tây liền bị người phía sau túm lấy.

Ngay lập tức bị lôi kéo, đôi mắt An Cửu đỏ hoe khi cảm giác được sự đau đớn khi cái đuôi bị xé rách.

An Cửu quay đầu lại liền nhìn thấy cái đuôi của cậu bị Bùi Thược túm ở trong tay, hắn quỳ một gối xuống đất gian nan đứng dậy, một thân chật vật hai mắt đỏ như máu, ánh mắt như dã thú đang muốn ăn thịt người.

Nhìn thấy sức mạnh của người đàn ông này, An Cửu biết nếu cậu kéo mạnh, cái đuôi của cậu có thể sẽ bị đứt.

Nhân viên câu lạc bộ và cả cấp dưới của Bùi Thược chạy đến thang máy, An Cửu không còn thời gian đôi co với Bùi Thược nữa, cậu lần nữa quay lại, ép chặt người vào thang máy, không nói hai lời kéo khẩu trang trên mặt Bùi Thược, cúi người bá đạo hôn xuống.

Bùi Thược choáng váng, không kịp đợi cơ thể chồng chất vết thương của hắn phản ứng lại, một cỗ nóng bỏng bùng lên trong cơ thể hắn ngay lập tức, hỗn loạn và bùng cháy lan tràn khắp cơ thể hắn, cuối cùng mãnh liệt tập trung vào bụng dưới của hắn.

Bên ngoài thang máy có ánh sáng, nhưng khuôn mặt đang ở gần trong gang tấc lại ngược với ánh sáng nên vẫn không nhìn thấy thứ gì.

Đến khi Bùi Thược nhận ra chuyện gì đang xảy ra thì đã quá muộn. Tin tức tố của Omega ZX đang điên cuồng chảy ngược, hiệu ứng khủng khϊếp ngay lập tức. Thân thể giống như bị tiêm vào một liều thuốc kí©ɧ ɖụ© rất lớn, thuốc mạnh đến mức hắn không thể thở nổi, tay nắm lấy cái đuôi kia không còn sức lực.

Bên ngoài thang máy, một nhóm người vội vàng đi tới, dùng công cụ khiến thang máy hoàn toàn mở ra.

Giờ phút này, trong thang máy chỉ còn lại Bùi Thược đang ngồi dựa vào tường, người đàn ông thở dốc, đôi mắt trống rỗng. Hai bên thái dương ướt đẫm mồ hôi, trên mặt ửng đỏ, đôi môi run rẩy, hàm răng nghiếm chặt thể hiện sự kiềm chế.

Hứa Lam đỡ Bùi Thược ra khỏi thang máy, trong phòng chờ, Bùi Thược lấy chiếc áo khoác đã cởi ra đặt trên đùi để che đi sự khác lạ trên cơ thể, đồng thời chườm túi nước đá lên khuôn mặt như lửa đốt. Nhưng trong cơ thể kia, dường như cỗ nóng bỏng vẫn như cũ không biến mất, đến nỗi hiện tại hắn nói một câu cũng vô cùng vất vả.

Người quản lý câu lạc bộ không khỏi liên tục xin lỗi, chỉ thiếu nước quỳ xuống trước mặt Bùi Thược, Bùi Thược cũng không muốn truy cứu, chỉ tỏ vẻ muốn xem camera theo dõi.

Camera theo dõi thang máy về cơ bản đã bị hỏng khi thiết bị chiếu sáng bị phá hủy. Hình ảnh cuối cùng chỉ là "nhân viên bảo trì" đập hư trần thang máy. Sau khi mũ của "nhân viên bảo trì" rơi xuống, cả người lúc đó đã bị thân hình cao lớn của Bùi Thược che chắn kín kẽ.

Ngoài trừ bản thân Bùi Thược, không ai biết "nhân viên bảo trì" kia chính là Omega ZX, mà những thông tin về Omega ZX, Bùi Thược đương nhiên cũng không thể nói ra.

"Tôi đã bị tấn công bởi tên "nhân viên bảo trì", hiện tại tôi yêu cầu các anh phối hợp điều tra với cấp dưới của tôi" Bùi Thược hít sâu một hơi, nhìn chủ câu lạc bộ đang đổ mồ hôi lạnh trước mặt, lạnh lùng nói: "Đừng gọi cảnh sát, hãy nói với người khác đó chỉ là một sự cố thang máy bình thường."

Vết thương nghiêm trọng nhất trên cơ thể Bùi Thược có lẽ là vết cắn ở trên ngực, nằm ở phần thịt phía trên điểm hồng, tiếp đến chính là đại não, lúc này nó giống như một miếng bơ nóng chảy ở nhiệt độ cao, hắn không thể bình tĩnh suy nghĩ được thứ gì.

Sau khi tiến hành khử trùng băng bó một cách đơn giản, Bùi Thược để Hứa Lam ở lại điều tra, còn mình quay về khách sạn.

*

Bên trong phòng tắm khách sạn, An Cửu nhìn toàn thân mình trong gương, sau khi xác nhận không còn vết máu mới thở phào nhẹ nhõm. Trải qua một trận vật lộn kịch liệt như vậy, sau một đêm cơ thể không tránh khỏi xuất hiện những vết bầm tím lớn nhỏ.

An Cửu trong lòng vẫn còn sợ hãi, đêm nay thiếu chút nữa liền lộ tẩy, Bùi Thược nhạy bén hơn rất nhiều so với những gì cậu nghĩ.

Tắm rửa xong, An Cửu duỗi chân tay mệt mỏi nằm ở trên giường, trong đầu hiện lên lời nói của Bùi Thược trong thang máy.

Bùi Thược muốn tuyến thể tố không nghi ngờ chính là để điều trị tim, nhưng kỳ thật... khả năng chữa bệnh tuyến thể tố của Omega ZX không thể so sánh với việc làʍ t̠ìиɦ cùng Omega ZX.

Lúc này, cánh cửa bên ngoài bị đẩy ra.

Có thể tiến vào phòng này cũng chỉ có Bùi Thược, An Cửu lập tức ngồi dậy, trong lòng chuông cảnh báo rung lên... Bùi Thược lúc này trở về là vì nghi ngờ cậu sao.

Phòng ngủ bị đẩy ra, thân hình cao lớn của Bùi Thược xuất hiện ở cửa, đáy mắt tràn ngập tơ máu, ngọn lửa hung ác kìm nén hết mức, đôi tay hắn kéo áo lêи đỉиɦ đầu cởi ra, vội vàng cởi thắt lưng, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm con cừu non sạch sẽ trắng muốt trước mặt.

An Cửu khóe miệng giật giật, lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Thời điểm đó, để nhanh chóng làm tan rã ý chí của người đàn ông này, cậu đã phóng thích một lượng tin tức tố thôi thúc quá lớn cho người đàn ông này... Beta không giống Alpha, không thể dùng tin tức tố để chống cự lại, tin tức tố thôi thúc sẽ làm mọi ham muốn trong cơ thể hắn trở nên mãnh liệt hơn.

Chuyện này khiến Bùi Thược biến thành bộ dạng gì, An Cửu cũng không biết.

"An, Cửu..."

Một khi cơ thể thả lỏng, mọi thứ kìm nén sẽ lập tức bùng nổ tràn ra khắp cơ thể, Bùi Thược tiến nhanh về phía trước, lời nói trấn an tiểu tình nhân của mình, nhưng động tác lại không hề nhẹ nhàng chút nào, hắn dùng chút lý trí còn sót lại cuối cùng, khàn giọng: "Tôi sẽ, bồi thường cho em..."

———————-

Ji: Đây chính là hại người hại mình đấy mèo con bé nhỏ à....=))
« Chương TrướcChương Tiếp »