Chương 31: [Chạm vào cậu ta khiến tôi cảm thấy ghê tởm…]

Tin tức về lần phân hóa thứ hai của Bùi Thược trở thành Alpha SX đã lan truyền khắp thế giới, mọi người vô cùng kinh ngạc cùng tò mò về về nguyên nhân Bùi Thược có thể phân hóa lần thứ hai.

Các Alpha SX xuất hiện trước đây đều được lai tạo từ Alpha hệ CX và Omega hệ CX, thậm chí xác suất vợ chồng có thể thụ thai ra Alpha SX cũng chỉ là một phần ngàn, mà hiện tại từ một Beta có thể phân hóa được, trực tiếp phá vỡ nhận thức của những người coi trọng cấp bậc cùng huyết mạch.

Nhóm người hưng phấn nhất chính là Beta, bọn họ cả đời đều bị Alpha chà đạp, cố gắng thế nào cũng khó vượt qua giới tính cùng cấp bậc, Alpha bất tài cỡ nào cũng có thể dễ dàng cướp đoạt tài nguyên của bọn họ. Nhưng nếu Beta cũng có cơ hội trở thành Alpha đứng đầu, cái này không thể nghi ngờ sẽ truyền cảm hứng cho toàn bộ nhóm người Beta, rung chuyển địa vị xã hội của Alpha.

Có người cho rằng Bùi Thược lần thứ hai phân hóa là may mắn, giống như một người được chọn trong hàng ngàn tỷ, cái này không thể bàn cãi, nhưng càng có nhiều người cho rằng Bùi Thược nắm giữ bí mật lần phân hóa thứ hai này, cho nên không chỉ một lần ở nơi công cộng có người ghen tị cùng khát vọng hỏi Bùi Thược về bí mật về lần phân hóa thứ hai.

Bùi Thược đối với chuyện này cũng không qua loa chiếu lệ, rất thoải mái nói với mọi người bí mật về chuyện phân hóa lần hai, đầu tiên, chính là cơ thể khỏe mạnh, thường xuyên rèn luyện sức đề kháng chống lại tin tức tố của Alpha, để vượt qua sự sợ hãi và bản chất phục tùng đối với Alpha từ trong xương, bộ não luôn duy trì ý thức cạnh tranh đối với Alpha…

Lời nói chung chung nhưng ý tứ rất rõ ràng, chính là muốn Beta khiêu chiến địa vị xã hội của Alpha, những lời này nếu là người khác nói ra, người nghe cảm thấy hời hợt, nhưng Bùi Thược đã dùng hành động để kiểm chứng lời nói của mình.

Thẩm Trạm, người duy nhất biết chân tướng sự thật, rất rõ ràng nguyên nhân vì sao Bùi Thược nói như vậy, mục đích thực sự của Bùi Thược không phải là che dấu sự tồn tại của hệ ZX, điều hắn muốn nhất là hệ thống giai cấp được hình thành bởi giới tính bắt đầu sụp đổ, bởi vì khi ý thức được Beta cũng có khả năng giẫm lên đầu Alpha, lợi thế về sức mạnh sẽ thay thế lợi thế về giới tính, sự hoảng loạn và thiếu tự tin sẽ lan rộng trong nhóm Alpha.

Đương nhiên, Thẩm Trạm cũng không nghĩ Bùi Thược là một người theo chủ nghĩa bình đẳng, hắn giống như đang trả thù Alpha, trả thù những kẻ từ khi sinh hắn ra đã ruồng bỏ và phản bội hắn…

Truyện đăng tải duy nhất trên jihouse.wordpress.com và truyenhdt.com: jimixiao192.

*

Trong những ngày này, Đào Quả đi đến đâu, cũng có thể nghe thấy sự ngưỡng mộ và sùng bái của mọi người dành cho Bùi Thược.

Khi Alpha nói về Bùi Thược, sắc mặt ngưng trọng, thể hiện sự lo lắng và kiêng kị, trong khi ở nhóm Beta, Bùi Thược được coi như thần thánh, được tôn thờ, những bức ảnh phỏng vấn về hắn trên các tạp chí tài chính đều bị cắt ra và mang theo bên người, thậm chí các trung tâm mua sắm quảng cáo rầm rộ bộ vest và giày da của Bùi Thược, ngoại hình và dáng người của hắn không thua gì poster của những người mẫu nam hàng đầu vì thế công ty của Bùi Thược không thể không vì ông chủ của mình đưa ra một số cảnh cáo.

Mà Omega chính là nhóm người điên cuồng nhất, khao khát kẻ đứng đầu chính là bản tính có trong gen của bọn họ, trước kia không có hệ SX để bọn họ ảo tưởng, bọn họ chỉ sùng bái Alpha hệ CX, hiện tại có một anh chàng Alpha SX trẻ tuổi, đẹp trai, có địa vị, trong mắt họ, thế giới giờ chỉ chia thành hai loại người, Bùi Thược và những người khác.

Một Omega tiếp xúc với Bùi Thược trong bữa tiệc từ thiện ở trên mạng thao thao bất tuyệt, gã mô tả vẻ đẹp trai, gợi cảm của Bùi Thược một cách hoa lệ, tinh tế và nhẹ nhàng, trái tim gã vụn vỡ suýt tan thành nước, cuối cùng cảm khái, một Alpha cấp cao như vậy nên đóng góp cho ngân hàng t*ng trùng của Liên Á, giúp mọi Omega hoặc Beta muốn có con nhưng không muốn kết hôn để thực hiện ước mơ của mình.

Phía dưới bình luận đều là Omega xấu hổ kêu gào tán thành, trong đó cũng có không ít Beta kêu gào theo.

Trong chủ đề đó, bài đăng của Đào Quả điên cuồng mắng Bùi Thược là kẻ khốn nạn gần như bị dìm xuống ngay lập tức, anh tức giận cất điện thoại đi, tiếp tục canh giữ con đường duy nhất tiến vào biệt thự của Bùi Thược.

Trong nửa tháng, Đào Quả đã tìm mọi cách để đánh thức Nghiêm Mặc Thanh, anh cầu xin bác sĩ tăng liều lượng, nhưng bác sĩ nói với anh rằng phương pháp này sẽ rút ngắn gần một nửa số ngày còn lại của Nghiêm Mặc Thanh, điều này giống như là gϊếŧ Nghiêm Mặc Thanh sớm hơn. Đào Quả không dám làm làm như vậy, anh cũng biết An Cửu cũng sẽ không đồng ý nếu cậu có mặt ở đây.

Tuy nhiên, anh không có ai để giúp đỡ, trên biển, anh xưng vương xưng bá, nhưng trên đất liền, dù không có An Cửu anh cũng làm việc không dễ dàng.

Đến bây giờ anh vẫn không biết nơi An Cửu bị giam giữ, Bùi Thược dấu kín mọi tin tức liên quan đến An Cửu, làm anh muốn thuê một nhóm người trong đêm khuya tĩnh lặng đến cứu An Cửu cũng không thể thực hiện được, lòng nóng như lửa đốt mất hơn mười ngày, chỉ có thể trực tiếp đến chỗ Bùi Thược.

Anh biết không có doanh nhân nào không yêu tiền, nếu thờ ơ thì hẳn là cho không đủ…

Canh giữ hai ngày một đêm, Đào Quả cảm thấy mình sắp phơi nắng thành cá khô, cuối cùng cũng nhìn thấy xe của Bùi Thược ở ven đường, anh không chút suy nghĩ kéo theo chiếc vali lớn, lao ra ngoài chặn xe của Bùi Thược.

Bùi Thược xuống xe, nhìn Omega trước xe mà không khỏi kinh ngạc.

Truyện đăng tải duy nhất trên jihouse.wordpress.com và truyenhdt.com: jimixiao192.

Đối mặt với ánh nhìn chằm chằm của Bùi Thược, Đào Quả đặt chiếc vali đến trước mặt, lấy hết can đảm nghiêm túc nói: “Tôi, tôi tới đây để thương lượng với anh, tôi mang theo thứ mà anh muốn nhất.”

Lông mày đen rậm của Bùi Thược hơi nhướng lên, ánh mắt hờ hững rơi vào chiếc vali lớn.

Sợ Bùi Thược mất kiên nhẫn, Đào Quả nhanh chóng cúi người mở khóa kéo vali, trút hết đồ đạc trong vali ra ngoài, phát ra tiếng lạch cạch, một lượng lớn tiền vàng và châu báu đổ ra ngoài, một trong số đó có một con dao găm trông có vẻ gỉ sét, xem ra niên đại từ xa xưa, và một chiếc vương miện cổ nạm kim cương…

Bùi Thược hơi nheo mắt lại.

“Những đồ vật này đáng giá không ít tiền, không nói những thứ khác, chỉ riêng cái vương miện này, nếu đem ra thị trường bán đấu giá, không đến mấy chục tỷ anh có thể đến tìm tôi”. Thấy Bùi Thược dường như có chút hứng thú, Đào Quả có kế hoạch trong đầu, nói: “Anh có thể tìm một người chuyên nghiệp để kiểm tra thật giả. Chỗ này tôi đã vớt từ đáy biển ở độ sâu 10.000 mét. Tôi thậm chí ở đáy biển đã tìm thấy vương quốc Atlantis bị nhấn chìm hàng nghìn năm, nơi đó có vô số vàng bạc châu báu, bất kỳ một thứ nào cũng đủ gây chấn động thế giới, chỉ có tôi mới có thể có được những thứ này, chỉ cần anh trả lại An Cửu cho tôi, bất cứ lúc nào tôi cũng có thể lấy được cho anh, đừng nói anh trở thành người giàu nhất Liên Á, trở thành người giàu nhất thế giới cũng dễ như trở bàn tay. Còn có một lượng lớn các loài sinh vật mới ở sâu dưới biển mà con người chưa từng phát hiện ra. Nếu anh muốn, tôi có thể vớt chúng cho anh. Có lẽ tôi có thể giúp anh khám phá bí mật của việc trường sinh bất tử, khiến anh trở thành người mạnh nhất trên thế giới.”

Đào Quả một hơi nói ra tất cả, anh cảm thấy mình đưa ra điều kiện đã đủ hấp dẫn rồi, trên đời này ai lại không muốn khám phá kho báu cùng bí mật dưới đáy biển, hơn nữa Bùi Thược đã trở thành Alpha đứng đầu, hẳn là càng quan tâm đến những lĩnh vực mà con người không thể chinh phục.

Nhưng mà, Đào Quả chỉ thấy khóe môi Bùi Thược hơi hơi nhếch lên, sắc mặt không thay đổi, nhất thời trở nên lo lắng: “Anh không tin tôi nói sao, tôi là người cá, ở toàn bộ đại dương tôi là lão đại, biển sâu bao nhiêu tôi có thể lặn sâu bấy nhiêu”.

Bùi Thược cười khẽ: “Tôi vốn tưởng rằng cậu chỉ là một con cá mắm bỏ muối, không ngờ cậu lại có bản lĩnh như vậy, tôi đồng ý cùng cậu làm giao dịch này”.

Đào Quả ánh mắt lập tức lóe lên: “Thật sự, vậy mau trả A Cửu lại cho tôi, anh muốn cái gì tôi đều vớt cho anh”.

Bùi Thược híp mắt, chậm rãi nói: “Chờ cậu vớt cho tôi năm ngàn vali châu báu như vậy, tôi liền giao người cho cậu.”

Đào Quả kinh ngạc, giọng nói trở nên sắc bén: “Anh đừng quá đáng như vậy, tôi mệt nhọc một ngày chỉ có thể vớt được hai vali, năm nghìn vali, tôi phải vớt cả ngày lẫn đêm.” Đào Quả sửng sốt một chút, cúi đầu bẻ bẻ ngón tay, sau đó ngẩng đầu hét lớn: “Vớt phải mười năm!”

“Không đến bảy năm.” Hứa Lam đứng ở bên cạnh xe, mặt không biểu tình sửa lại giúp anh.

Đào Quả tức giận, chỉ vào Hứa Lam hét lên: “Tôi đến thời gian nghỉ ngơi cũng không có đúng không?”

Bùi Thược không để ý Đào Quả dậm chân, hướng Hứa Lam khiêng chiếc vali lại, Hứa Lam bước lên phía trước, động tác gọn gàng đem đống tiền vàng và trang sức vương vãi vào vali, sau đó chuyển chiếc vali nặng nề vào cốp xe.

“Được rồi.” Bùi Thược lạnh lùng nói: “Vẫn còn 4999 cái vali nữa, tiếp tục cố gắng.”

Bùi Thược nói xong thì quay người lên xe, Đào Quả lo lắng muốn khóc nói: “An Cửu khác với những Omega khác, cậu ấy tính cách mạnh mẽ, không sợ chết. Cho dù anh để cậu ấy mang thai, cậu ấy cũng không sinh con như ý muốn của anh, anh cuối cùng chỉ có thua mà thôi”.

Truyện đăng tải duy nhất trên jihouse.wordpress.com và truyenhdt.com: jimixiao192.

Theo quan điểm của Đào Quả, giá trị duy nhất của một Omega ZX đối với một Alpha hàng đầu như Bùi Thược chính là có được thế hệ sau cường đại, bởi vì sự kết hợp của AO hàng đầu 100% đứa con sẽ là AO hàng đầu, Bùi Thược muốn đảm bảo huyết thống đời sau hàng đầu, chỉ có thể dựa vào khoang sinh sản của An Cửu.

Bùi Thược lên xe, hắn cảm giác như nghe thấy điều gì đó buồn cười, hắn nhìn Đào Quả, trong đôi mắt lạnh lùng hiện lên vẻ khinh thường.

“Chỉ cần chạm vào cậu ta là tôi cảm thấy ghê tởm…” Trong mắt Bùi Thược lộ ra vẻ khinh bỉ không giấu giếm: “Cậu cho rằng tôi sẽ để cậu ta sinh con cho tôi sao?”

Đào Quả sửng sốt: “Vậy tại sao anh lại bắt An Cửu?”

“Đó là ân oán cá nhân giữa tôi và cậu ta, cũng không liên quan gì đến việc cậu ta có phải là Omega ZX hay không, cậu yên tâm, tôi cũng sẽ không đánh dấu cậu ta đâu.” Bùi Thược mở cửa xe, cuối cùng nói với Đào Quả: “Mau đi vớt châu báu đi, vớt được năm nghìn vali sớm thì có thể cứu cậu ta sớm hơn một ngày, đương nhiên, có lẽ một ngày nào đó tâm tình tôi tốt, không chừng sẽ giao cậu ta cho cậu”.

Bùi Thược lên xe, xe chạy vòng qua Đào Quả, nghênh ngang mà đi.

Hai ngày liền, Đào Quả chẳng phân biệt ngày đêm ở trong biển vớt, mệt đến suýt hộc máu, chỉ vớt được ba vali châu báu.

Đào Quả tuyệt vọng khóc trên lưng một con cá voi, ân oán cá nhân với Bùi Thược có nghĩa là cuộc sống của An Cửu mỗi ngày đều vô cùng khó khăn, khi anh có thể vớt được năm nghìn vali, An Cửu của anh không biết sẽ bị người đàn ông này tra tấn đến bộ dáng gì.

Buổi sáng, sau một đêm Đào Quả vớt châu báu dưới biển, anh mệt mỏi trở về biệt thự, lúc này bác sĩ vừa mới truyền dịch cho Nghiêm Mặc Thanh.

Trong khi đợi bác sĩ và người hầu rời khỏi phòng bệnh, Đào Quả lấy một lọ thuốc từ phòng riêng của mình và lặng lẽ đến bên giường Nghiêm Mặc Thanh, anh lấy trộm lọ thuốc này từ nửa tháng trước, nhưng anh không bao giờ có đủ can đảm để sử dụng nó.

“Thực xin lỗi anh Thanh, thực xin lỗi… Tôi thật sự không có biện pháp…”

Đào Quả nghẹn ngào lẩm bẩm, dùng ống tiêm hút hết nước thuốc trong lọ, sau đó đem nước thuốc đó tiêm vào bình truyền dịch của Nghiêm Mặc Thanh.

——————–

Tác giả có chuyện muốn nói:

Đỉnh cấp A hiện tại: Cậu ta không xứng sinh con cho tôi.

Đỉnh cấp A sau đó: Cầu cầu An Cửu sinh một đứa con, cầu cầu…

————————

Ji: Thương Đào Quả lắm, nhưng chỉ biết cười thôi, xin nhỗi nhớ =))