Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tài Nguyên Hàng Đầu Là Một Con Mèo

Chương 11

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit: ji

[Một cảm giác không thể giải thích được dâng lên trong lòng hắn]

—–o0o—–

Tầng ba dưới lòng đất của sòng bạc, tại buổi đấu giá.

Sau hơn một giờ mở màn náo nhiệt,

cuối cùng, một đồ vật khổng lồ che phủ bởi tấm vải đen được đẩy lên bàn đấu giá.

Mặc dù biết trước thứ cuối cùng của buổi đấu giá này là người cá, nhưng khi tấm vải đen bị người chủ trì xé rách một cách thô bạo, bên trong là bể cá khổng lồ bằng thủy tinh, Omega người cá đung đưa chiếc đuôi khổng lồ xuất hiện chói lọi trước mắt mọi người, trong lòng Bùi Thược vẫn không khỏi chấn động.

Một trận âm thanh kinh ngạc lan khắp hội trường, có nhiều người thậm chí còn đứng dậy khỏi chỗ ngồi của mình.

Đó là một người đàn ông Omega, nhìn giống hệt con người, trông như mới thành niên, mái tóc đen ngắn lả lơi trong nước, khuôn mặt tròn trịa xinh đẹp, nét trẻ thơ vẫn chưa phai nhạt, giờ phút này vô cùng hoảng sợ nhìn đám đông trước mặt, trên đuôi cá có vảy giống như vỏ sò nhỏ nhắn nhuộm màu nước biển xanh, ánh đèn bao phủ như những viên kim cương, xa hoa lộng lẫy không khác gì một tác phẩm nghệ thuật.

"Trời ơi, những gì tôi nhìn thấy có phải là thật không? Là người cá!"

"Cái này... Cái này nhất định không phải do con người làm giả chứ? Trên thế giới này làm sao có người cá?"

"Không, thật sự là có người cá dưới biển sao?"

"Đương nhiên là không thể ở dưới biển." Người bên cạnh phản bác: "Rõ ràng là kiệt tác của con người".

Không phải là thế giới cổ tích, nếu là sinh vật dưới đáy biển sâu thì không thể có khuôn mặt giống con người như vậy. Cho dù đại đa số mọi người đều đoán được đây là loài mới do con người tạo ra thì vẫn không khỏi kinh ngạc trước cảnh tượng trước mắt.

Đúng là có một số căn cứ sinh học cũng đang làm những thí nghiệm tương tự, có tin đồn rằng một số quốc gia đang cố gắng nâng cao sức mạnh chiến đấu của quân đội, hoặc cũng để thỏa mãn những sở thích dị thường của một số người, dù mục đích là gì đi nữa nhưng từ trước đến nay cũng chưa từng thành công.

Sự xuất hiện của người cá này đương nhiên sẽ tạo nên một làn sóng lớn trên thế giới.

Một nhóm người tụ tập ở đây với tâm lý thà nhầm chứ không muốn buông tha, họ không ngây thơ đến mức nghĩ rằng sẽ có Omega ZX ở đây, nên việc nhìn thấy một người cá còn sống sờ sờ vào thời điểm này cũng cảm thấy đây là một chuyến đi đáng giá..

Mọi người chăm chú nhìn người cá trên sân khấu, người dẫn chương trình cầm micro bắt đầu giới thiệu với mọi người, Bùi Thược nghe một tai, còn đôi mắt sắc bén xuyên qua lớp mặt nạ trên mặt bình tĩnh quét qua từng người, hắn ngồi ở vị trí cao nhất ở hội trường, tuy rằng cách bàn đấu giá rất xa, nhưng tầm mắt có thể bao quát tất cả.

Số lượng Alpha ở hội trường chiếm tới 80%, bởi vì mỗi người có thể mang theo một người đi cùng, vì vậy cũng có một số Beta trà trộn vào, còn lại bốn phía đều là người của phòng đấu giá.

Bùi Thược cẩn thận nhìn qua từng người, kể cả những nhân viên bốn phía phòng đấu giá. Tuy rằng trên mặt họ đều đeo mặt nạ do phòng đấu giá cung cấp nhưng cũng không khó để loại trừ nghi ngờ. Dù sao mèo Omega ZX thân hình cũng gầy, là cơ thể tiêu chuẩn của một Omega, hơn nữa một đôi tai hình tam giác phô trương như vậy nhất định sẽ có sơ hở khi che dấu, cho dù có đeo mặt nạ, nhưng trong một đám Alpha như vậy nhất định có thể thấy được.

Tuy nhiên... Sau khi quan sát một lượt, Bùi Thược không tìm thấy người nào giống với Omega ZX.

Chẳng lẽ do an ninh của phòng đấu giá quá nghiêm ngặt, mèo con không vào được?

Lúc này, người dẫn chương trình đã kết thúc phần giới thiệu về người cá, Omega là nam, mười bảy tuổi, cơ thể đã hoàn thiện, có thể thở tự do dưới nước, dù là làm cảnh hay làm đồ chơi cũng là một thú vui độc đáo. Mà về nguồn gốc của người cá này, người dẫn chương trình chỉ nói qua loa rằng phòng đấu giá vô tình bắt được.

Cuộc đấu giá đã bắt đầu. Sau ba lần báo giá, số tiền đã lên đến mức cao nhất trong đêm nay. Bảng số trên các ghế vẫn không ngừng báo lên, nhưng cũng có những người từ đầu đến cuối đều không có phản ứng. Đó là những người đến đây tối nay hoàn toàn vì Omega ZX, chính vì ham muốn và khát vọng chinh phục Omega đỉnh cao từ trong xương tủy, tuy rằng người cá cũng rất đáng giá nhưng không đủ quyết tâm để chiếm nó làm của riêng mình.

Kỳ thật, những người này cũng bao gồm cả Bùi Thược. Giá trị lớn nhất của người cá này đối với hắn chỉ là mối quan hệ với Omega ZX. Cũng rất may, hiện tại cũng chỉ có hắn biết được điều này.

Hội trường hiện tại báo giá đã đạt đến con số hết sức khoa trương...

Trong bể cá vuông khổng lồ, người cá Omega đặt tay lên tấm kính, cố gắng hết sức để nhìn vào đám đông xung quanh, nhưng anh không thể nhìn thấy gì vì ánh đèn bốn phía quá chói mắt.

Đôi mắt của Omega người cá đỏ hoe, anh tự lẩm bẩm một mình: "An Cửu, cậu đang ở đâu..."

Mức giá cuối cùng cao ngất ngưởng và càng ít người theo tiếp. Tuy người cá rất hiếm, nhưng nói đến cùng nó cũng chỉ là một món đồ chơi để ở bên người. Bỏ tiền ra để tìm một chút mới mẻ, nhưng chắc chắn không đáng để tiêu quá nhiều tiền vào nó như vậy.

Người cá cuối cùng được mua bởi một người đàn ông Alpha bụng béo ngồi ở hàng ghế đầu.

Cuộc đấu giá suốt đêm diễn ra nhanh hơn so với những gì Bùi Thược nghĩ. Hắn luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn. Hắn đã điều tra ông chủ đứng sau phòng đấu giá này là Tí Sắt, một Alpha trẻ tuổi hệ PX, thuộc gia tộc Đỗ Hãn, là gia tộc có quyền lực nhất ở nước Y.

Người ta đồn rằng Tí Sắt tính tình hung bạo, để tìm được Omega ZX, y đã treo giải thưởng mấy trăm triệu. Y cũng thích sưu tầm các loại bảo vật quý hiếm trên thế giới. Vì vậy, y lập ra phòng đấu giá bên dưới sòng bạc của mình đem những thứ mà y đã cố gắng rất nhiều mới có được, chơi chán rồi mang ra bán đấu giá.

Bùi Thược nhớ lại người cá kia, cơ thể linh hoạt, ánh mắt sợ hãi nhưng vẫn hy vọng, nếu là thứ Tí Sắt chơi chán mang ra bán đấu giá sẽ không thể có dáng vẻ này.

Có vẻ như y mới bắt được người cá này không lâu, một thứ mới mẻ như vậy, làm sao Tí Sắt có thể sẵn sàng đem nó ra đấu giá? Trong này nhất định có vấn đề.

Sau khi rời khỏi cuộc đấu giá, rất nhiều người ở lại sòng bạc để giải trí. Đây là sòng bạc lớn nhất ở thành phố Duy Phỉ thậm chí lớn nhất cả nước Y, cho dù không có cuộc đấu giá khổng lồ này, cũng có rất nhiều đại gia và chính trị đến đây tiêu tiền mỗi ngày.

Bùi Thược không ở lại, lên xe trở về khách sạn, trên đường Hứa Lam gọi điện thoại lại đây.

"Người có được người cá chính là một thợ kim hoàn đến từ Hách Thành, Tiền Mậu Sơn." Hứa Lam nói.

"Tiền Mậu Sơn?"

Bùi Thược nghĩ điều này thật vô lý, tài sản của Tiền Mậu Sơn hắn biết rất rõ ràng. Tiền trong tài khoản của công ty không có khả năng giúp hắn đưa ra cái giá cuối cùng như vậy, nếu trả hết một lần có thể khiến tên đó táng gia bại sản.

Tiền Mậu Sơn tuy rằng háo sắc nhưng dù sao cũng là ông chủ của một công ty đã được niêm yết, nên chắc chắn sẽ không lú lẫn đến mức như vậy.

"Anh Bùi, còn một chuyện nữa." Hứa Lam tiếp tục nói: "Chuyện Tiền Mậu Sơn có được người cá, phòng đấu giá không có bảo mật thông tin chuyện này, chỉ cần muốn, có thể dễ dàng tìm hiểu được... "

Trầm tư một lát, Bùi Thược nói thẳng: "Hãy sắp xếp kế hoạch như tôi đã nói lúc trước".

****

Trở lại khách sạn, đã hơn mười một giờ đêm.

Khi bước vào cửa, Bùi Thược gắng bước chân nhẹ nhàng, sau khi vào phòng ngủ, hắn thấy tivi trên tường ở cạnh giường đang chiếu một bộ phim điện ảnh, mà người xem phim sớm nghiêng đầu tựa vào thành giường ngủ rồi.

Tư thế hết sức khó coi, không biết ngủ lúc nào, Bùi Thược không nhịn được cười, tắt tivi rồi bật đèn.

Đi đến đầu giường, Bùi Thược cẩn thận đỡ An Cửu nằm xuống.

An Cửu không tỉnh lại mà chỉ vươn đầu lưỡi liếʍ đôi môi khô khốc trong giấc mơ, Bùi Thược nhìn chăm chú vào khuôn mặt tuấn tú và nhỏ nhắn trước mặt này, trong lòng dâng lên một cảm giác không thể giải thích được. Hắn đột nhiên cảm xúc dâng trào dùng sức lay lay An Cửu, cho đến khi An Cửu nhíu mày muốn mở mắt ra, hắn vô thức đem mặt của mình ngang tầm mắt An Cửu.

"Anh Bùi..."

An Cửu còn buồn ngủ nhìn Bùi Thược, mê mang đưa tay lên, dùng đầu ngón tay ấm áp nhẹ nhàng lướt qua đôi lông mày đậm của Bùi Thược.

Bùi Thược đột nhiên cảm thấy rất thỏa mãn, đáp lại bằng một nụ cười: "Được rồi, ngủ đi."

An Cửu: "..."
« Chương TrướcChương Tiếp »