“Có thể.” Ứng Hạo cầm lấy bình rượu, đổ non nửa ly. Thầy Kiều ngồi xuống, nhìn anh, nói: “Thành thục không ít a, lúc trước ở trong lớp em còn cùng Chu Kiều cả ngày gây chuyện.”
Ứng Hạo nhấp một ngụm rượu, cười cười, đầu ngón tay thưởng thức chén rượu.
Thầy Kiều gắp một ngụm thịt kho ăn, nói: “Tới hỏi sự tình của Mạnh Thiển Thiển đi?”
Ứng Hạo nhấc đôi mắt lên nhìn ông, “Ừ.”
Thầy Kiều cười, nói: “Các em đều rời khỏi đây sau khi thi xong, trong nhà Mạnh Thiển Thiển liền sắp xếp cho em ấy đi đại học Liên thành báo danh, sau khi báo danh, thầy rất nhiều lần nhìn thấy em ấy mang theo em trai em gái, mỗi lần em ấy đều dẫn bọn họ vào tam trung chơi, em ấy liền ngồi ở trên khán đài sân bóng rổ, thầy nhớ rõ trước kia em chơi bóng rổ em ấy liền ngồi vị trí kia, chính giữa hàng thứ ba kia đi? Thầy mỗi lần nhìn thấy em ấy, em ấy đều ngồi ở chỗ kia....”
Ứng Hạo lại nhấp một ngụm rượu, đầu ngón tay xoay qua, trên tay dấu cắn mơ hồ có thể thấy được.
“Mạnh Thiển Thiển quá ngoan, thầy có thể cảm giác được em ấy có chút cô đơn, dù sao trước kia đều có thể nhìn thấy em ấy cùng em ở cùng nhau, vì thế thầy liền tiến lên cùng em ấy nói chuyện phiếm.”
“Ý tứ của thầy là hỏi em ấy có muốn thi đến thành phố khác không.... em ấy có chút kinh ngạc, sau lại thầy nói em ấy suy xét, rất nhanh, khai giảng không bao lâu, thầy liền thấy em ấy ở trong lớp chúng ta, thầy tự mình dạy bổ túc cho em ấy, nói bạn học bên cạnh giúp em ấy, cơ bản em ấy xác thật có chút kém, học cũng rất vất vả.”
“Bất quá em ấy thật ra không từ bỏ, có một lần em ấy liền hỏi thầy, đại học Hải thành bao nhiêu điểm mới có thể vào, sau đó lại hỏi thầy, trường em bao nhiêu điểm.”
“Sau khi thầy nói cho em ấy, em ấy liền trầm mặc, lúc ấy thầy đều cho rằng em ấy muốn từ bỏ, thầy lập tức cùng em ấy nói, Hải Thành có bao nhiêu trường lớn như vậy, cũng không phải chỉ có trường này, cơ hội vẫn còn rất nhiều....”