Chu Ngạn thấy cô phát ngốc, bất đắc dĩ cười.
Sau đó đẩy nhẹ cô.
Mạnh Thiển Thiển lúc này mới hoàn hồn, cùng hắn phất tay tạm biệt, sau đó đem vé đưa ra. Say khi vào trạm, cô quay đầu lại cùng Chu Ngạn lại phất tay một chút, lúc này mới hướng đại sảnh đi đến.
Sau khi lên tàu, cô nhìn vé trong tay tìm vị trí, chỉ chốc lát sau đi vào khoang 08, bước chân cô hơi ngừng. Ứng Hạo ngồi ở trên chỗ ngồi 08A, chân dài gác lên nhau, mang mũ lưỡi trai, anh khẽ nâng cằm, cũng thấy được cô.
Bốn phía có chút hư ảnh.
Rất nhiều người tới tới lui lui.
“Học trưởng...” Cô cười gọi, “Thật trùng hợp.”
Ứng Hạo: “Ừ.”
Chào hỏi xong, Mạnh Thiển Thiển đem hành lý nâng lên tới, muốn hướng lên trên bỏ, nhưng bên cạnh có một người để hành lý tới bên này, cô không có chỗ để.
Ứng Hạo đứng dậy, giơ tay đẩy cái vali vướng bận kia ra.
Hành lý Mạnh Thiển Thiển lúc này mới có thể bỏ vào, cô sắp xếp tốt, cúi đầu nhìn vé. Ứng Hạo nhìn đến vị trí trên vé cô là 08C, vì thế đứng dậy, Mạnh Thiển Thiển cúi đầu đi vào đi, ngồi xuống. Ứng Hạo mới trở về ngồi xuống, anh ấn mũ lưỡi trai, cúi đầu ấn di động.
Mạnh Thiển Thiển cũng cúi đầu nhìn di động.
“Chu Ngạn đưa em tới?” Thanh âm anh có chút thấp, ở bên tai cô vang lên.
Mạnh Thiển Thiển hoàn hồn, “Ừ, a lnh trở về thăm ông ngoại bà ngoại?”
Ứng Hạo: “Đúng vậy.”
Mạnh Thiển Thiển gật đầu, lại nhìn di động. Hai người kỳ thật ai vốn rất gần, bên ngoài 08A có người tới, ngồi xuống. Một dãy liền đầy.
Cô xem di động trong chốc lát, liền nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ.
Ứng Hạo vặn bình nước ra, uống một ngụm nước. Nghĩ nghĩ, từ trong túi lấy ra một chai khác, mở nắp đưa cho cô. Mạnh Thiển Thiển một ngừng, nhìn nước khoáng.
Ứng Hạo quay đầu nhìn cô.
“Lấy đi.”
“Em không khát.” Mạnh Thiển Thiển lắc đầu.
Ứng Hạo đóng cái nắp lại, đặt ở bên tay cô. Sau đó đè thấp mũ lưỡi trai, như là nhắm mắt dưỡng thần. Mạnh Thiển Thiển cũng dựa vào cửa sổ, bắt đầu chơi di động.
Cô chơi mấy ván đấu địa chủ.