Chương 3

Trở lại ký túc xá, các cô ấy cũng chưa trở về, im ắng, Mạnh Thiển Thiển rửa sạch tay, theo sau ngồi vào cái bàn bên cạnh,lật sách vở ra. WeChat có một tài khoản xin tăng thêm bạn tốt.

Cô click mở liền thấy.

Đối phương tên Đường Tuyển, 【 Học muội, anh là bạn cùng phòng của Chu Ngạn, em thêm anh một chút. 】

Cô nghĩ chút, đi ra ngoài, tìm được WeChat Chu Ngạn, nhấn vào, gõ tin nhắn.

Thiển Thiển cười: Học trưởng, có người kêu học trưởng Đường Tuyển thêm ta, anh ấy nói là bạn cùng phòng của anh.

Chu Ngạn: Ha ha, đúng vậy.

Thiển Thiển cười: Em đây thêm anh ấy được không?

Chu Ngạn: Có thể a, nhưng em đừng nói cho cậu ta tên của em là gì, để cậu ta đoán đi.

Thiển Thiển cười: OK.

Không biết bọn họ đang làm cái gì, nhưng Mạnh Thiển Thiển vẫn là thông qua Đường Tuyển bạn tốt, quả nhiên, một khi thêm thành công, Đường Tuyển liền hỏi Mạnh Thiển Thiển, học muội em tên là gì, học muội, em người ở nơi nào, học muội, học muội....

Có hơi phiền.

Mạnh Thiển Thiển đơn giản không phản ứng anh ta.

Thiển Thiển cười: Học trưởng, Đường Tuyển học trưởng....Anh ấy nói thật nhiều.

Chu Ngạn: Vất vả em rồi học muội.

Thiển Thiển cười:.....

Chu Ngạn: Học muội, em có chơi tuyệt địa cầu sinh (PUBG) không?

Thiển Thiển cười: Chơi qua vài lần, em rất cùi bắp.

Chu Ngạn: Có rảnh cùng nhau chơi a, anh mang em theo.

Thiển Thiển cười: A, được.

Đêm đó, Mạnh Thiển Thiển nằm ở trong ổ chăn, download một phần mềm trò chơi, thời điểm nghỉ hè, Chu Kiều cầm tiền thưởng, tặng cho cô cùng Thành Ấm mỗi người một cái di động mới nhất. Di động download trò chơi rất nhanh, Mạnh Thiển Thiển biết Chu Kiều cũng chơi trò chơi này, rất nhiều người đều chơi cái này.

Cô tiến trò chơi, một mình mà chơi một ván, thực nhanh liền chết.

Nhưng tới sau Chu Ngạn liền thêm cô.

“Học muội? tốc độ này cũng quá nhanh đi.”

Mạnh Thiển Thiển đánh chữ 【 Chào học trưởng. 】

“Đi, học trưởng kéo em.” Chu Ngạn lập tức kéo cô vào trong trò chơi, thời điểm tổ đội xong, Đường Tuyển cũng tới, nhìn thấy Mạnh Thiển Thiển, lập tức cười kêu: “ chào học muội, học muội khỏe a.”

Mạnh Thiển Thiển:.....



“Đừng vô nghĩa, còn thiếu một cái, di, Ứng Hạo cũng ở đây hả?” Chu Ngạn thanh âm xuyên qua tai nghe, Mạnh Thiển Thiển đầu ngón tay hơi hạ, ngay sau đó liền nhìn thấy trong đội có thêm một người.

Tài khoản ID: 【YING】, cùng anh tài khoản QQ giống nhau.

Tổ đội xong, khi ở trên phi cơ. Chu Ngạn hỏi: “Ứng Hạo, cậu không phải đi ra ở qua đêm bên ngoài sao? Thời điểm này làm gì? Lâm Phiêu ở đâu?”

Thanh âm anh ấy có chút thấp, giống đang hút thuốc: “Cô ấy đi dạo phố còn chưa có trở về.”

“À À, một đêm xuân tiêu đáng giá ngàn vàng a, còn không nhanh lên.” Đường Tuyển cười đến đê tiện. Chu Ngạn quát, “Đường Tuyển, thu liễm lại, trong đội còn có học muội.”

Đường Tuyển tựa như nhớ tới, cười nói: “A, đúng đúng đúng, còn có tiểu học muội, học muội em không mở mic sao?”

Mạnh Thiển Thiển không mở.

Chu Ngạn nói: “Đường Tuyển, đừng có dọa đến học muội.”

Đường Tuyển khụ một tiếng: “ Em ấy WeChat đều không phản ứng tôi, chẳng lẽ tôi nhìn lầm, không phải là tiểu khả ái? Mà là chị gái cao lãnh?”

Chu Ngạn phụt cười.

Mạnh Thiển Thiển ở bên này thao tác nhân vật, khi rơi xuống đất, dừng ở Ứng Hạo sau lưng, cô thao tác nhân vật xoay người chạy trở về, chui vào trong phòng.

Chu Ngạn thấy thế, đuổi kịp cô, “Học muội đừng chạy, hướng bên này.”

Mạnh Thiển Thiển gõ chữ 【 Học trưởng, nơi này có súng. 】

Đường Tuyển: “Oa, học muội, em như thế nào bất công như vậy, không cho anh súng, lại cho cậu ta.”

Chu Ngạn cười khẽ, đuổi theo Mạnh Thiển Thiển. Ứng Hạo thao tác nhân vật, tùy ý nhìn vị học muội này ID, 【Thiển Thiển cười 】, anh trố mắt vài giây, tiếng nói rất thấp, “Học muội....?”

Nói còn chưa dứt lời.

Cửa phòng bị gõ vang.

Ứng Hạo quay đầu lại nhìn thoáng qua, nhíu mày: “Có thể là Lâm Phiêu trở về, tôi ra trước.”

“Đi thôi đi thôi.”

Ở trong đội nói xong lời này, anh thao tác nhân vật đã không thấy tăm hơi. Mạnh Thiển Thiển cầm súng đứng ở bên cửa sổ, nhìn Ứng Hạo nhân vật rời đi, cô ở trong hiện thực hốc mắt hơi hơi đỏ lên.

Hồi lâu.

Đầu ngón tay cô chà lau khóe mắt, nói với chính mình, từ bỏ đi, Mạnh Thiển Thiển, ngươi cùng anh ta từ cao trung liền kết thúc. Chu Kiều nói đúng, anh ta không phải là người tốt, sẽ không cho cô hứa hẹn cùng tương lai, mà nay, Anh khi ở đại học liền quên sạch sẽ, chỉ có cô còn ở hồi ức quá khứ không đi ra.

Như vậy nỗ lực thi đậu đại học Hải Thành, một nửa vì chính mình, một nửa là vì anh ta, hiện giờ, chấp niệm đối với anh ta chậm rãi buông xuống.

Mạnh Thiển Thiển, ngươi đến lúc thoát ra.

“Học muội?” Chu Ngạn thanh âm truyền đến.

Mạnh Thiển Thiển đột nhiên hoàn hồn, vừa thấy, chính mình đã chết. Cô ngượng ngùng cười, “Đây liền đã chết a, học trưởng ngại quá a, anh mau lấy trang bị của em đi.”



Chu Ngạn cười: “Em ngẩn người làm gì, anh cũng chưa kịp kéo em.”

“Ngại quá.... Học trưởng, bạn cùng phòng của em đã trở lại, em đi trước.” Mạnh Thiển Thiển tìm cái lấy cớ.

Chu Ngạn: “Đựơc, lần tới lại chơi.”

“Ân.”

Nói xong, Mạnh Thiển Thiển rời khỏi trò chơi, sau khi tắt màn hình di động, cô nằm thẳng tắp, trong ổ chăn ngây người. Thường Tuệ Tuệ ở trong ký túc xá ca hát, Diệp Lam cùng Chu Phương đi thư viện còn chưa có trở về, các cô hai người là học bá khoa tài chính mà cô cùng Thường Tuệ Tuệ giống hai con cá mặn.

Thường Tuệ Tuệ thăm dò hỏi: “Thiển Thiển ? Cậu không chơi trò chơi, chúng ta đi ăn đi?”

Mạnh Thiển Thiển hoàn hồn, ghé vào lan can nói: “Được a, mình muốn ăn dưa chua.”

“Mình đây muốn thịt kho tàu.” Thường Tuệ Tuệ cười tủm tỉm mà đi đến ngăn tủ, nói: “ Chúng ta hai người ăn, đừng để lại cho các cô ấy, học bá là không cần ăn cái gì, các cậu ấy ăn sách vở là đủ rồi.”

Mạnh Thiển Thiển phụt cười.

Tâm tình tốt rất nhiều.

*

Trường học Cửa Môn kia hai gian phòng học thu thập ra tới, rất nhiều người thích chó mèo bắt đầu bố trí hai gian phòng học, còn tự mua rất nhiều món đồ chơi cùng thức ăn cho chó mèo. Mạnh Thiển Thiển mỗi lần đi đều cảm thấy lại thay đổi một cái dạng khác, hôm nay, cô mang theo đồ chơi cho mèo mới vừa mua đi vào.

Hai chú mèo quất cùng một con mèo trắng chiếm cứ một góc, nằm ở đàng kia lười biếng. Mạnh Thiển Thiển đi đến khu thức ăn bên kia lấy xuống thức ăn cho mèo trên giá đi đến bên cạnh con mèo quất, khom lưng đổ một ít, lại thay đổi nước. Mèo trắng thấy thế, cũng thò qua tới, cũng mặc kệ này có phải hay không chén chén của nó, trực tiếp liền ăn.

Mạnh Thiển Thiển thuận tay xoa lông tóc nó, nhỏ giọng mà gọi: “Bạch bạch, em hai ngày này thế nào a? Chị không có tới xem em, là bởi vì phải đi học đó.”

“Em sẽ không tức giận chứ? Ha ha.”

“Móng vuốt em lại dài quá nga, có rảnh chị cho em sửa lại...”

Phía sau cửa lúc này đẩy ra, kẽo kẹt một tiếng, như là ở an tĩnh mặt hồ rơi xuống một viên đá, Mạnh Thiển Thiển ngồi xổm trên mặt đất ngẩng đầu, nhìn qua đi.

Với ánh mặt trời, Ứng Hạo thấy rõ mặt nữ sinh ngồi xổm trên mặt đất, anh ngây người.

Bốn mắt nhìn nhau vài giây sau.

Mạnh Thiển Thiển vuốt ve lông mèo , đứng dậy, không có chào hỏi, cũng không có gọi hắn. Chỉ là bình tĩnh mà từ bên người anh đi qua, làn váy màu trắng ở giữa không trung lay động, rơi xuống.

【 Ứng Hạo, em về sau muốn dưỡng mèo nuôi chó ~】

【 Anh về sau làm bác sĩ, như vậy chó mèo chúng ta liền không cần tìm khác bác sĩ xem bệnh đi ~】

【 Vậy còn em? 】

【 Em phụ trách làm vợ anh xinh đẹp như hoa a. 】

Tác giả có lời muốn nói: Như cũ trong sạch.

Này chương tiếp tục 100 cái bao lì xì, ngày mai thấy.