Chương 11

Diệp Lam đi qua kéo ra ngăn kéo, từ bên trong lấy ra nước đừơng đỏ, lấy qua bình giữ ấm của Mạnh Thiển Thiển, trực tiếp pha cho cô một bình đầy. Mạnh Thiển Thiển nhìn các bạn cùng phòng, trong lòng ấm áp, cô đứng dậy, cầm áo ngủ tiến vào phòng tắm.

Bụng vẫn đau, từng đợt mà đau, vết máu ra một ít, cũng may không quá lớn. Tắm sạch với nước ấm nóng hầm hập, cô lau tóc đi ra, liền nghe được cách phòng ký túc xá bên cạnh thanh âm cười to, thoạt nhìn bộ dạng thực vui vẻ. Thường Tuệ Tuệ ấn di động nói: “Chậc, Lâm Phiêu học tỷ chắc cao hứng muốn chết.”

“Làm sao vậy?” Diệp Lam hỏi.

Thường Tuệ Tuệ: “Nghe nói Ứng Hạo học trưởng mua một chiếc xe cũng hãng T, giá hơn trăm vạn đó, là nhập khẩu.”

“Kia có quan hệ gì với Lâm Phiêu học tỷ?” Diệp Lam hỏi.

Thường Tuệ Tuệ: “Đương nhiên là có, cậu xem a, Ứng Hạo học trưởng mua cho Lâm Phiêu học tỷ một cái túi như vậy, đó có phải cần mua một chiếc xe tốt mới xứng, mang theo túi xách đắt ngồi siêu xe, từ đây đi lêи đỉиɦ cao nhân sinh.”

Mạnh Thiển Thiển trầm mặc mà mở máy sấy, vù vù mà sấy tóc. Sấy tóc xong, ký túc xá trừ bỏ Thường Tuệ Tuệ, Diệp Lam cùng Chu Phương đều đi ngủ. Mạnh Thiển Thiển đem tóc trên mặt đất đều lấy lên, ném đi, sau đó mới tắt đèn lên giường, nằm ở trên giường cảm giác mệt mỏi đột nhiên ập tới, nhưng là đau đớn càng nhiều, cô đau chính là tới dì cả, có khi đau đến phải uống thuốc, nhưng cái này lại không thể ăn nhiều. Cô lấy ra di động.

Chu Ngạn: Học muội? Ngủ rồi sao? Em hiện tại thế nào?

Đường Tuyển: Học muội, em có đỡ hơn không? Anh vừa mới bận việc xong, trời ạ, lại để Chu Ngạn nhanh chân đến trước.

Đường Tuyển học về trí tuệ nhân tạo chuyên nghiệp, giống như càng bận hơn một ít.



Mạnh Thiển Thiển: Chu Ngạn học trưởng, em không có việc gì, đã nằm xuống rồi.

Mạnh Thiển Thiển: Đường Tuyển học trưởng, em khá hơn nhiều, anh vất vả rồi.

Chu Ngạn: Nằm xuống liền đi ngủ sớm một chút.

Đường Tuyển: Anh không vất vả, em muốn ăn khuya không? Anh đóng gói mang qua cho em đi.

Mạnh Thiển Thiển: Chu Ngạn học trưởng ngủ ngon.

Mạnh Thiển Thiển: Em không ăn đâu, học trưởng, em đi ngủ nha.

*

“Học muội thật sự mềm mại, thật đáng yêu.” Cùng Mạnh Thiển Thiển nhắn xong tin nhắn, Đường Tuyển không nhịn được cảm thán, Chu Ngạn ở giường đối diện, liếc anh ta một cái.

“Cậu cũng cùng Thiển Thiển gửi tin nhắn?”

Đường Tuyển: “Tôi lo lắng gần chết, cậu có phải bị ngốc hay không, em ấy có phải đau bụng kia hay không? Em ấy là..... tới kỳ sinh lý sao.”