Chương 3-3: Em cũng thích anh

Mặt thiếu gia càng ngày càng hồng, dường như làn da mỏng đang bị thiêu đốt hầm hập, thời điểm Cố Điển Từ cho rằng đợi không được đáp án, lông mi dày đậm của Tưởng Gia Đường không ngừng rung động, dùng sức nhắm mắt, rồi lại nhấc lên mi mắt nhìn thẳng hắn, khàn khàn tiếng nói ẩn chứa khẩn trương đã có chút nghẹn ngào: “ Anh thật sự thích em, Điển Điển, A Từ, anh thích em, thực thích em.”

Nghe lời tỏ tình đầy ngây ngô vô thố , Cố Điển Từ nhìn về phía ánh mắt đong đầy tình thâm ngàn thước đào hoa, minh bạch kỳ thật cũng không cần phải nghe đáp án của hắn, chỉ cần nhìn vào cặp mắt kia thẹn thùng đến cực điểm vẫn lấy hết can đảm nhìn thẳng cậu, gương mặt đỏ thẫm như sắp ứa ra máu đặc biệt hai gò má đỏ bừng sớm đã sáng tỏ hết thảy đáp án.

“Tưởng Gia Đường,” cậu lần đầu tiên gọi thẳng đầy đủ tên của hắn, đáp lại ánh nhìn đầy tha thiết chờ đợi, khóe môi thanh thiển cười: “ Em cũng thích anh.”

“Anh có thể hôn em sao?”

Đại thiếu gia ngây thơ bộ dáng thực sự đáng yêu, Cố Điển Từ tâm tình lay động tình khó tự giữ, duỗi tay ôn lấy cổ hắn, mặt hơi trườn tới nhẹ nhàng phủ lên mềm mại cánh môi, liếʍ liếʍ hắn khẽ run môi dưới, tiết ra nỉ non: “Có thể.”

Hắn lông mi run rẩy quá thường xuyên, cào cào gò má Cố Điển Từ phát ngứa, hơi hơi xốc mắt, thấy hắn đỏ tươi ướŧ áŧ mặt khẩn trương đến căng cả hàm dưới.

Hắn thật sự quá thẹn thùng, Cố Điển Từ nhịn không được tưởng trêu ghẹo hắn, cố ý hôn lệch qua khóe miệng hắn, nhẹ lẩm bẩm: “ Em là nụ hôn đầu tiên của anh sao?”

Hắn ngước mắt nhìn thoáng qua, đâm phải ánh mắt tràn đầy trêu đùa, ánh mắt cuống quít trốn tránh, rất nhỏ thanh mà ân một tiếng.

Cố Điển Từ gợi lên khóe miệng, truy đuổi hắn trốn tránh đôi mắt, nhẹ thì thầm: “Thật trùng hợp, em cũng vậy.”

Quả nhiên đại thiếu gia mặt càng đỏ hơn.

Không bỏ được lại ghẹo hắn, dư quang thoáng nhìn trong suốt dưới da thấm mãn dịch thể miệng vết thương, sợ hắn cánh tay căng lâu lắm miệng vết thương banh mở rách ra lại đau, Cố Điển Từ sờ sờ đầu của hắn, từ bên trong hai cánh tay tránh đi, ngồi vào mép giường dìu hắn nằm ngay ngắn lại.

Đắp lên chăn bông nhìn thấy đại thiếu gia lại cương cứng.

“ Có cần em tránh đi không?”

“Không cần.”

“Chịu đựng thực không thoải mái đi......”

Đại thiếu gia trừng hắn, “Em xác định muốn cùng anh thảo luận đề tài này sao?”

“Không thể sao.”

“Em chính là ỷ tôi đang bị thương, không có biện pháp đối phó em, cố ý trêu chọc anh đúng hay không?”

P/s: mình quyết định đổi xưng là anh em đi