Chương 2-8: Chỉ có một chiếc giường...

“Chỉ có một chiếc giường......”

“Tắm cũng tắm rồi, cậu còn sợ cái này?”

“Không phải......, tôi sợ áp đến miệng vết thương của cậu.”

“Sẽ không.”

Cố Điển Từ không biết hắn làm sao mà có thể khẳng định chắc chắn như vậy, giường là tuyệt đối không thể ngủ chung rồi, phòng sô pha như vậy to, nói không chừng khách sạn 5 sao nên sô pha ghế so phòng ngủ giường có thể càng thoải mái hơn.

“ Tôi đi tắm rửa, sẽ mang di động vào phòng tắm, cậu nếu đột nhiên cần giúp cái gì, liền gọi cho tôi, ok nhé?”

Hắn gật đầu, nói: “ Tôi cũng có mua quần áo cùng khăn lông cho cậu, cậu tìm trong túi một chút , hẳn là có thể tìm được.”

Cố Điển Từ đang muốn từ chối, Tưởng Gia Đường đã đoán được cậu muốn nói cái gì, lớn tiếng doạ người: “ Tôi trả. Không cần cậu tốn tiền đâu.”

Một đống lời chưa kịp nói bị ép trở về, cuối cùng chỉ có thể nói một câu: “Cảm ơn.”

Ở trong một đống các loại hàng xa xỉ đóng gói, cậu tìm được mấy cái túi giấy có viết “Từ”, bên trong quần áo là kích cỡ của cậu, thậm chí còn có qυầи ɭóŧ.

Cậu đầy bụng nghi hoặc, vì cái gì là “Từ”, không phải “Cố”?

Vì cái gì Tưởng Gia Đường sẽ biết hắn xuyên cái gì quần áo size nào? Nhìn ra có thể như vậy chuẩn xác?

Liền qυầи ɭóŧ thoạt nhìn đều vừa vặn tốt?

Cậu nhớ rõ cậu chưa từng ở phòng ngủ đổi qυầи ɭóŧ.......

Cậu chỉ biết kinh nghiệm phong phú bác sĩ có thể liếc mắt một cái dự đánh giá ra người bệnh thể trọng, chưa từng nghe qua có người có thể thấu qυầи ɭóŧ kích cỡ.

Chẳng lẽ mông cậu quá lớn?

Mấy vấn đề này hẳn là không nghĩ ra được giải đáp, dứt khoát không nghĩ, cậu cắt rớt qυầи ɭóŧ nhãn mác, còn giữ lại của quần áo, thật cẩn thận ôm vào phòng tắm.

Tắm rửa xong thần thanh khí sảng, di động cũng chưa từng vang lên đại thiếu gia tin tức, cậu thoải mái dễ chịu hong khô tóc, buông máy sấy, ngồi lên sô pha mềm mại tại phong khách tính toán ngủ tạm một đêm.

“Đinh.”

Vừa thấy di động, đại thiếu gia triệu hoán cậu : “Tiến vào.”

Cậu bước nhanh đi vào phòng ngủ chính, hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

“Cho ta kéo.”

Hắn không biết muốn làm gì, vẫn là đi lấy kéo giao cho hắn.

“Cúi đầu.”

Cố Điển Từ cúi đầu, loáng thoáng đoán được Tưởng Gia Đường phải làm cái gì, hắn tay sờ tiến sau cổ áo sơmi, kéo nhãn mác ra, cắt một cắt, thẻ bài rơi xuống đất.

“Vứt bỏ.” Hắn nói.

“Có thể không cần vứt bỏ sao?” Cố Điển Từ nhặt lên trên mặt đất thiết kế tinh mỹ nhãn, như vậy là không tốt lắm a.