Chương 2-3: Quần cũng cần tôi cởi à

Mặc kệ đi, ít nhất không phải vứt xác nơi hoang dã, Cố Điển Từ an ủi chính mình, nhưng hắn vẫn là rất sợ Tưởng Gia Đường di động không điện không thể trả tiền, hắn ở chỗ này rửa chén 800 năm khả năng đều không thể nào trả được một đêm tiền phòng.

Lông mi đen tuyền dày đậm của hắn khẽ run lên tựa muốn nhấc lên mi mắt, sa vào sắc đẹp Cố Điển Từ chợt bừng tỉnh mộng, chân tay luống cuống quíu quít điều chỉnh vị trí gối đầu rồi giả vờ hỏi: “Vị trí gối như này ổn rồi chứ?”

“Ân.”

“Chúng ta liền bắt đầu gội nha?”

“Ân, được .”

Cố Điển Từ nhẹ nhàng xoa xoa nước chảy xuống trên tóc hắn, nước ấm từ vòi sen chảy xuôi xuống, tẩy đi bụi bặm, hướng đi giữa mày hơi chau ưu phiền.

Cậu lấy một ít dầu gội ra lòng bàn tay và tạo bọt, hương khí bay bốn phía, mười ngón tay dính đầy bong bóng trắng xoa sợi tóc ướŧ áŧ, cẩn thận thu lại móng tay, mềm mại lòng bàn tay thong thả mát xa da đầu, nhẹ giọng dò hỏi: “Lực như vậy có đau không?”

“Sẽ không.”

Cố Điển Từ khóe miệng cong cong, đại thiếu gia như thế ngoan, như thế xinh đẹp, như thế nào sẽ có người bỏ được xa lánh hắn đâu?

“Còn có chỗ nào ngứa sao?”

“Không có.”

“Chúng ta đây liền xả nước nga.”

" Ừ .”

Cậu lại lần nữa với lòng bàn tay thử độ ấm của nước, vòi hoa sen nhẹ hướng đuôi tóc, hỏi: “Như vậy sẽ quá nóng sao?”

“Sẽ không.”

Nước ấm nồng đậm hương khí bọt trắng chảy xuôi, sợi tóc đen nhánh giống một khúc hoa mỹ mây tía, nhiệt khí bốc hơi hiện ánh sáng, đầu ngón tay cậu như thể là xoa mây tạo mưa ở một nơi tiên cảnh nào đó.

Cậu vì một hắn không dính khói lửa phàm tục mà hong thổi tóc mây, vì hắn sát tịnh hoa nhan, nâng hắn bước chân, từng bước một xoa, xoa đến suối nước ấm tim người.

" Cậu muốn tự mình thay quần áo vẫn là...?”

“Tay tôi đang đổ máu.”

“ Vậy tôi giúp ngươi?”

“Ân.”

Cố Điển Từ an ủi chính mình, coi như là giúp em trai tắm rửa, không có việc gì, cởϊ qυầи áo mà thôi, cậu có thể làm được.

Đầu ngón tay khẽ run, nhẹ phẩy ngắn tay vạt áo, nhịn xuống âm rung thỉnh cầu: “Cậu nâng hai tay nâng lên đi, được không?”

Hắn hợp tác với cậu cởi đi phần tay, tới bộ phận gian nan nhất, “Quần cũng cần tôi cởi à?”

“Ân.”

Cậu giống như quá đánh giá cao chính mình, em trai cậu không có cơ ngực no đủ, không có cơ bụng đầy múi, cũng không có như ẩn như hiện nhân ngư tuyến, càng không có một đôi nhìn chằm chằm cậu.