"Nghe nói chàng đánh Tần công tử người ta khiến hắn khóc?"
"Trời đất chứng giám, bản hầu không hề ra tay." Tiêu Diễm mân mê nhẫn ngọc, vẻ mặt vô tội.
Đúng là hắn không ra tay mà chỉ hờ hững nói một câu khiến chức quan của Tần lão gia bị giáng ba bậc, hận không thể lưu đày Tần công tử bằng một ánh mắt.
“Hầu gia, chàng đã sắp 40 tuổi rồi, hà cớ gì phải so đo với trẻ nhỏ...."
Tiêu Diễm cởϊ áσ giáp, tiến sát đến. Cơ thể bao năm tập võ dẫn binh, vai rộng eo thon.
Vừa đổi chủ đề, hắn đã cười xấu xa nói, "Cho nên đã đến lúc bản hầu hưởng phúc của con cháu rồi..."