Chương 2: Từ Khóa

Đỗ Cách thấy hai cái chén không trước mặt hắn ta, lại nhìn mép giường trống mình của mình, không để ý đến chuyện tên kia ăn vụng đồ ăn của mình, mà lại tập trung chú ý vào trọng tâm lời hắn nói, Thao Thiết, chỉ cần liên tục ăn gì đó là có thể nhanh chóng trưởng thành...

Xem ra từ khóa là yếu tố quan trọng để phá cục.

Đỗ Cách nghĩ thầm, từ khóa của hắn là giữ gìn và đâm sau lưng, nếu Thao Thiết là ăn, vậy giữ gìn và đâm sau lưng...

Trong đầu hắn xuất hiện ý nghĩa của hai từ ngữ này:

Giữ gìn: Duy trì, bảo vệ, tránh cho vật gì đó bị phá hư. Từ gần nghĩa: Sửa chữa, bảo dưỡng, bảo hộ yểm hộ.

Đâm sau lưng: Tấn công từ phía sau, đâm lén ở sau lưng. Từ gần nghĩa: Phản bội, đánh lén.

...

Trước khi xuyên không, chuyên ngành của Đỗ Cách là ngôn ngữ Trung, hiểu rất rõ ý nghĩa của những từ ngữ này, nếu Thao Thiết chỉ cần ăn gì đó là có thể trưởng thành.

Dựa theo đó để suy luận, thứ quan trọng giúp hắn trưởng thành chắc là bảo vệ người khác.

Nhưng đã có giữ gìn, vì sao còn có từ khóa đâm sau lưng thứ hai nữa chứ?

Hai từ này hình như là trái nghĩa nhau mà!

Không đúng.

Lúc nãy tên kia chỉ nói ra một từ khóa...

Đỗ Cách nhìn người kia, lập lờ nước đôi hỏi:

“Còn không?”

“Cái gì mà còn không?”

Ngươi kia hỏi ngược lại, ngay sau đó, hắn ta cười lạnh nói:

“Huynh đệ, đừng quá tham lam, hiện tại ta mới là người nắm quyền chủ động...”

“Từ khóa của ta là giữ gìn.”

Nếu đối phương chỉ nói một từ khóa, vậy Đỗ Cách cũng giấu một từ đi.

Hắn còn không biết quá nhiều chuyện, mặc kệ đối phương có ý đồ gì, mặc kệ những tin tình báo mà hắn thu hoạch được từ trên người đối phương là thật hay gì thì đều tốt hơn để hắn tự mò mẫm một mình rất nhiều.

Dùng một từ khóa để giữ lời hứa với hắn ta là tốt rồi, hơn nữa đâm sau lưng cần phải bí ẩn mới có thể phát huy tác dụng của từ khóa, không cần thiết phải nói ra, thậm chí Đỗ Cách còn chuẩn bị sẵn sàng, nếu hắn ta hỏi tiếp thì hắn sẽ bịa ra một từ khác.

“Giữ gìn?”

Người nọ hoàn toàn không có ý định hỏi tiếp, hai mắt hắn ta sáng rực lên, nuốt cọng chiếu trong miệng xuống:

“Từ khóa thuộc loại phụ trợ, quá tuyệt vời, quả nhiên là đồng đội hợp tác do ông trời định mà, không uổng công ta đuổi theo ngươi đến nơi này đoạt xá, ngươi bảo vệ ta, ta liều mạng ăn, ta bảo kê ngươi, đánh bay tất cả mọi người ra ngoài...”

Đối phương không hề có ý định hỏi từ khóa thứ hai, không lẽ hắn ta chỉ có một từ khóa thôi sao?

Như vậy xem ra, hắn vẫn có bàn tay vàng, nhưng mà vẫn còn phải chờ kiểm chứng nữa mới được...

Đỗ Cách cười mỉa, bắt đầu lân la làm quen:

“Anh trai, anh tên gì?”

Người nọ nói:

“Phùng Cửu.”

“Tên thật sao?”

Đỗ Cách hỏi.

“Đương nhiên là tên của cơ thể này rồi.”

Phùng Cửu cười khẽ nói:

“Em trai, tình cảm của chúng ta chỉ giới hạn trong lần mô phỏng này sao, theo như nhu cầu, ra khỏi khu mô phỏng này rồi, ai cũng không quen biết ai, hiểu không?”

“Đã hiểu.”

Đỗ Cách gật đầu, không hỏi tới nữa.

Đây là lần thứ hai Phùng Cửu nhắc đến khu mô phỏng, kết hợp với tình hình trước mắt, Phùng Cửu phỏng đoán, khu mô phỏng đại khái chính là đang chỉ thế giới hiện tại.

Mô phỏng ra một thế giới chân thật để người khác chơi đùa sao?

Đỗ Cách quan sát hoàn cảnh xung quanh.

Kiến trúc, mùi hương và cảm giác đau đớn trên cơ thể...

Mọi thứ đều giống như đúc.

Nếu một thế giới cực kỳ chân thật như thế này là giả, vậy thì trình độ khoa học kỹ thuật của thế giới đối phương phải cao đến mức nào chứ?

Nếu là trò chơi thì chắc là phải có nút đăng xuất chứ!

Đỗ Cách lại nhìn về phía giao diện nhân vật của bản thân, hắn không tìm được nút đăng xuất ở bên trên, lại phát hiện có một con số đã thay đổi. Số liệu ở mục thứ hạng hiện tại vốn là 3000/3000, hiện tại đã biến thành 1115/1213

“1213?”

Đỗ Cách nói thầm.

“Có đến sáu mươi phần trăm tên xui xẻo không đoạt xá thành công à!”

Phùng Cửu cảm thán, nhìn về phía Đỗ Cách:

“Người anh em, không thể không nói, dựa vào tinh thần lực của ngươi, có thể tìm được một người bị thương nặng để đoạt xá thành công, đúng là quá may mắn.”

Tỉ lệ đào thải là sáu mươi phần trăm?

Đỗ Cách bắt được trọng điểm trong lời nói của hắn ta, tiếp tục nói đông nói tây:

“Cửu ca, ngươi nói hai chúng ta hợp tác thì có thể đào thải những người khác không?”

“Chắc chắn được.”

Phùng Cửu nhe răng trợn mắt tiếp tục gặm chiếu:

“Từ khóa của anh đây là Thao Thiết, là từ đại diện cho nằm thắng, hơn nữa có giữ gìn của ngươi, nếu không vào top mười thì thiên lý ở đâu chứ. Yên tâm, ta có thể vào top mười thì nhất định cũng có thể kéo ngươi vào, nếu không, dựa vào giữ gìn chẳng có tí đặc biệt nào của ngươi, có thể trưởng thành mới là lạ đó.”