- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Tái Kiến Vô Thanh
- Chương 6
Tái Kiến Vô Thanh
Chương 6
Trải qua những chuyện này, cuộc sống dường như vẫn không thay đổi, vẫn giống như thường ngày đi làm, bận rộn công việc.
Quản lý tựa hồ phát hiện ra chuyện gì, hỏi: “Tiểu Quách, thân thể cậu lại không thoải mái.”
“A? Không có a!” Quách Táp đáp, cúi đầu vào máy vi tính, công việc lu bù lên. Hắn không kể chuyện ly hôn với ai, cha hai năm trước vì ung thư phổi mà qua đời. Sau khi kết hôn bạn bè lui tới rất ít, mà các đồng nghiệp bây giờ, tựa hồ cũng không cần thiết phải nói, hắn lắc lắc đầu. Tan việc, Bách Tử Dương đã ở dưới lầu chờ hắn, mặc áo khoác màu đen tựa vào xe bên cạnh. Thấy hắn đến, hơi nghiêng đầu: “Đi thôi, về nhà.”
Quách Táp có chút ngượng ngùng: “Sao lại tới đón tôi?”
“Thuận đường mà thôi.”
“A…” rõ ràng cũng không thuận đường, Quách Táp suy nghĩ, liếc y một cái.
“Trở lại căn hộ, mới vào cửa đã nghe thấy một cỗ mùi hương thức ăn. Bàn ăn trong phòng khách tràn ngập thức ắn, còn có bình rượu đỏ. Quách Táp quay đầu lại, kỳ quái hỏi: “Làm gì vậy?”
Bách Tử Dương nhỏ giọng mắng: “Ngu ngốc.”
“…” Quách Táp còn lăng lăng.
“Thật không chịu nổi cậu, sinh nhật mà cũng không nhớ.”
Bách Tử Dương vừa cởϊ áσ vừa liếc mắt.
Quách Táp lúc này mới chợt hiểu ra, vỗ vỗ đầu một cái. “Hai ngày nay nhiều chuyện, quên mất.”
Bách Tử Dương ngồi vào bàn, gõ gõ bàn: “Tốt rồi, ăn cơm đi.”
Quách Táp có chút mừng rỡ nhìn một bàn đầy thức ăn, hỏi: “Những thứ này…đều là cậu làm.”
Bách Tử Dương xuy một cái. “Tôi làm cậu dám ăn sao? Là của tiệm cơm đưa tới.”
“Ách…”
“Thế nào không ăn? Không ngon sao?”
“Không đúng không đúng.” Quách Táp cuống cuồng gắp thức ăn lên, bỏ vào trong miệng, “a” một tiếng, mới phát hiện gắp phải hột tiêu hắn ghét nhất.
“Cậu khẩn trương như vậy làm gì.” Bách Tử Dương có chút kỳ quái nhướng mi hỏi.
“Chúng ta…” Quách Táp nuốt ngụm nước miếng, “tối nay…”
“Cái gì?” Bách Tử Dương đỏ mặt đứng lên, cúi đầu… “Ăn cơm trước.”
Cơm rất nhanh liền ăn xong, rượu cũng uống, hai người ngồi mép giường, cũng có chút chật chội.
“Cậu…” Bách Tử Dương đang chuẩn bị nói, không phòng bị liền bị đối phương ngăn chặn, nụ hôn mạnh mẽ xâm chiếm không giống như giữa bạn bè với nhau, đầu lưỡi bị hút đến phát đau. Quả nhiên nam nhân đã kết hôn có kinh nghiệm, y có chút tức giận, nhưng vẫn là đưa tay ôm lấy cổ người đàn ông. Hai người cùng nhau ôm lấy trên giường, Quách Táp đè y thở mạnh, cúi đầu nhìn ánh mắt của y: “Tôi đại khái… đã muốn sớm làm như vậy rồi.”
Áo quần từng thứ bị cởi xuống, da thịt chạm nhau liền nóng rực lên. Bách Tử Dương cúi đầu chôn trước ngực người đàn ông, có chút cảm giác xa lạ, y đẩy một cái. “Này, đừng hút.” Đối phương ngẩng đầu lên lộ ra ánh mắt tràn ngập du͙© vọиɠ, sao đó đưa tay cởϊ qυầи y. Bách Tử Dương thấp giọng mắng: “Đáng chết, cậu thế nào lại quen thuộc như vậy.” Quần rất nhanh bị cởi ra, Quách Táp đưa tay trấn an dụng vọng của người kia, dừng một chút, cúi đầu ghé vào lỗ tai y nói: “Tôi không biết phải làm gì.” Bách Tử Dương sửng sốt, dùng sức đẩy bờ vai hắn ra “Hay cậu để tôi tới.” Quách Táp cười liếʍ liếʍ tai y. “Cậu nghĩ được không.” Một mặt nói một mặt đưa tay thăm dò phía sau, sờ sờ cặp mông, không nặng không nhẹ bấm một cái.
“Ư… khốn kiếp.”
Dáng vẻ mắng người quả thật khả ái, Quách Táp một lần nữa cúi đầu hôn trụ bờ môi y.
Thời điểm tiến vào, Bách Tử Dương run rẩy dữ dội hơn, tay bấu chặt vai Quách Táp, đối phương cũng rên lên một tiếng: “Hảo… chặt…” “Con mẹ nó sao tôi lại để cậu ở phía trên… ách… nhẹ một chút…” Bách Tử Dương rên lên, rồi lại nhịn xuống. Quách Táp nhẹ lại động tác, ôm lấy y: “Như vậy tốt hơn hay không?” Thanh âm khàn khàn, Bách Tử Dương nghe giọng người đàn ông trong tiếng thở dốc, hít sâu vài hơi, nói: “Cậu động đi.”
Quách Táp chần chờ nhìn y, vẫn là nhịn xuống cẩn thận trừu động, người dưới thân lại đột nhiên ưỡn người liều mạng ma xát vào bụng hắn. Hắn kinh hô một tiếng, nắm chặt hông Bách Tử Dương. Động tác dần mãnh liệt hơn, khiến người dưới thân một câu đầy đủ cũng không nói ra được, chỉ còn tiếng rêи ɾỉ đứt quãng: “Đừng… dùng sức quá…a…”
Hết thảy kháng nghị đều không có hiệu quả, y hung hăng cắn lên bả vai Quách Táp một cái, nhưng không ngờ cái đó trong người lại lớn hơn một vòng. Y khó tin nhìn chằm chằm vào khả năng quá sức tưởng tượng của tên bạn mình.
Quách Táp nhìn ánh mắt y ướŧ áŧ, lộ ra dáng vẻ ngây ngô, lần nữa cúi đầu hôn lên môi của y.
Chơi đùa xong đã là nửa đêm, Bách Tử Dương đẩy người đàn ông đang đè trên người y ra: “Đi xuống. Mấy giờ rồi?”
Quách Táp vùi đầu vào cổ y, buồn ngủ, mơ mơ màng màng nói: “Không biết.”
Bách Tử Dương thở dài, không nói gì, giơ nay ôm người đàn ông yêu thương.
Sáng ngày thứ hai, Quách Táp lộ ra chút thẹn thùng cùng cẩn thận: “Cậu… cảm thấy như thế nào? Tôi xem… giống như… cũng không ra máu.”
Bách Tử Dương liếc hắn một cái, vào phòng rửa tay đóng cửa lại. Quách táp ở bên ngoài cẩn thận hỏi: “Ta nấu cháo, ngươi có muốn ăn hay không? Muốn uống sữa đậu nành dưới lầu không?”
“Ngươi làm cái gì vậy?” Thanh âm truyền ra từ bên kia cánh cừa, “Làm giống như thiếu nợ tôi, không muốn tôi nổi giận thì đừng nói nữa, cậu không cần đi làm sao?”
“Ách… tôi gần có kỳ nghỉ, cậu có rãnh rỗi hay không? Chúng ta ra ngoài chơi mấy ngày?” Quách Táp ngừng thở chờ đáp lại, nửa ngày mới miễn cưỡng truyền đến một câu. “Được a.”
Hai ngươi thương lượng kết quả đi một hải đảo, gần đây vé máy bay giảm nhiều, cho nên cũng tương đối thoải mái. Đồ cũng không có mang nhiều, rất nhanh liền rời đi.
Vậy mà, may mắn không kéo dài, cơ hồ vừa bước lên hải đảo, Quách Táp liền ngã bệnh. Không biết lúc nào ăn đồ không sạch sẽ, thượng ói hạ tả, chỉ có thể nghỉ ngơi trong khách sạn. Bách Tử Dương cũng không oán trách nửa lời, một mực ở lại phòng bồi hắn. Đợi đến khi bệnh khởi sắc, kỳ nghỉ một tuần cũng đã hết. Kế hoạch ban đầu lướt sóng, lặn biển cùng một số hoạt động khác cũng không có đủ thời gian để thực hiện. Ngay cả cảnh sắc bờ biển cũng chỉ là từ cửa sổ khách sạn trông thấy một ít mà thôi.
Ngồi trên máy bay, Quách Táp còn bệnh, sắc mặt không tốt nhẹ giọng nói: “Xin lỗi… lần này…”
Bách Tử Dương vỗ vỗ tay hắn: “Không sao. Lần sao lại đi là được.” Nói xong còn cho hắn một nụ cười trấn an.
Quách Táp nhìn lúm đồng tiền trên má, giật mình, nhìn không được ghé đầu lại, không dám làm chuyện gì quá phận, chẳng qua là nhẹ nhàng ma sát gò má y một cái. “Ừ, tháng sau được nghỉ dài hạn lại đi? Vừa đúng có quán rượu quen thuộc, bất quá, khi đó vé máy ba có thể tăng lên.”
Bách Tử Dương không nói gì nữa, tựa đầu vào vai hắn, giống như ngủ thϊếp đi.
“Tiểu Quách. Tài liệu ngày hôm qua cậu in chưa?”
“Tài liệu nào?”
“Tôi gởi cho cậu qua email a.” Chị Vương cách vách hầm hừ, “nhanh đi in, quản lý các cậu muốn lấy.”
“À.” Quách Táp không thể làm gì khác, thả đống tài liệu đang sửa trên tay xuống, “hộp thư này tôi cả nửa năm cũng không mở ra, nghĩ sao lại gởi qua cái này.”
“Cái gì. Vậy cậu mấy tháng nay kiểm tra tiền lương biểu thế nào?” Tiểu Trương ngồi gần dò đầu qua hỏi.
Quách Táp không trả lời hắn, hộp thư có mấy chục cái chưa mở ra, hắn thật nhanh tìm văn kiện chị Vương gởi, đưa cho tiểu Trương. “Chờ cậu kết hôn sẽ biết.”
Tiền lương còn không cầm được trên tay huống gì tiền lương biểu.
Lúc nghỉ trưa, Quách Táp còn đang sắp xếp đống email, quảng cáo, bảng lương, thanh toán điện tử, xác nhân đăng ký, một đống hỗn độn. Đột nhiên, một email tên thư mời bất ngờ nhảy ra, lọt vào mắt hắn. Hắn nhanh chóng di chuột mở ra.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Tái Kiến Vô Thanh
- Chương 6