Thành phố Kinh Châu chính là thành phố lớn của tỉnh Hán Đông, mà trong căn phòng của một huyện nhỏ tên Thanh Sơn cách tỉnh Hán Đông mấy nghìn kilomet, Lưu Húc đang khoe tài khoản của mình với đám bạn bên cạnh.
“Má ơi, anh Húc, ngươi nạp bao nhiêu tiền vậy?” Bên cạnh có người nhìn màn hình di động và ngạc nhiên hô lên.
Lưu Húc nghe vậy cười ha ha: “Không nhiều lắm không nhiều lắm, cũng chỉ mấy trăm nghìn thôi.”
“Mấy trăm nghìn còn không nhiều lắm! Anh Húc giàu thật đấy!”
Khuôn mặt Lưu Húc tràn đầy đắc ý khi nghe thấy những giọng nói nịnh hót bên cạnh.
Tài khoản Nguyên Ma này hắn đã bán một năm trước, lúc ấy đang học cấp ba, gia đình nghiêm khắc, không có thời gian chơi trò hơi nên treo tài khoản lên một nền tảng, chỉ năm trăm tệ.
Kết quả vừa treo lên không lâu đã có người mua.
Sau đó là thi đại học, vào đại học, bởi vì cha mẹ đều là giáo viên, cũng coi như dòng dõi thư hương nên Lưu Húc thi cũng không tệ lắm. Hiện giờ hắn vừa học hết năm nhất, vừa về nhà nghỉ hè không lâu.
Nhàn rỗi nhàm chán, đúng lúc nhìn thấy có người nói quyền hạn chứng thực bằng thông tin thật là cao nhất bèn nghĩ tới tài khoản lúc trước của mình, lúc ấy hắn cũng chứng thực bằng tên thật.
Hắn mang theo thái độ thử xem thế nào, kết quả lập tức được tìm về!
Tuy bởi vì đối phương đổi di động trói định mà có kỳ an toàn, nhưng Lưu Húc không nóng nảy, chờ hết kỳ an toàn là mình có thể đăng nhập được rồi.
Trong thời gian đó, đương nhiên là hắn nhận được tin nhắn và điện thoại, nhưng hắn căn bản không muốn phản ứng đối phương.
Trên mạng trời Nam biển Bắc, tao tìm về, mày còn có thể làm gì được.
Hắn biết việc mua bán tài khoản trên mạng hiện nay có thể nói chính là tiêu tiền chơi một thời gian, rất nhiều người bán tài khoản đều sẽ tìm về.
Người kia dùng năm trăm khối, cho chơi một năm cũng đủ rồi.
Hắn nhìn thấy trên mạng có rất nhiều bài viết khoe ra, sau khi tìm về phát hiện các loại nhân vật bên trong đều đủ sao sinh mệnh.
Lưu Húc vốn chỉ định chơi chơi, cũng không kỳ vọng gì nhiều, kết quả sau khi hắn đăng nhập vào tài khoản lập tức sợ ngây người.
Nói thật, hắn chưa từng nhìn thấy số lượng quả cầu rút thăm nhiều như vậy!
Thậm chí còn nhiều hơn con số trong thẻ ngân hàng của hắn rất nhiều…
Đây là bao nhiêu tiền chứ, Lưu Húc đã không dám nghĩ nữa, hắn đã tính qua, dù sao tuyệt đối hơn năm trăm nghìn.
Mọi người không cần cảm thấy sinh viên gì cũng hiểu, sinh viên bị lừa ra nước ngoài, thậm chí có âm mưu chuyên nhằm vào sinh viên. Mà người có thể nói ra những lời này càng sẽ làm người nghi ngờ đây là sinh viên sao?
Đáp án là chắc chắn, sau khi đại học mở rộng, số lượng quá nhiều, học viện nghề và kỹ thuật Ngũ Đạo Khẩu là đại học, những trường mở ra chỉ vì kiếm tiền cũng là đại học.
(*) Ngũ Đạo Khẩu là khu phố nổi tiếng gần trường Thanh Hoa và Bắc Kinh
Đương nhiên Lưu Húc biết làm vậy không đúng, nhưng cụ thể là không đúng ở đâu hắn lại không nói được. Chỉ loáng thoáng cảm thấy số tiền người kia nạp có hơi nhiều, nhưng hắn cũng không quan tâm.
Đây lại là một vấn đề khác, rất nhiều trẻ con bây giờ, thậm chí là sinh viên đều đã không coi tiền là tiền.
Nhìn các video ngắn tràn lan trên mạng làm người ta cảm thấy thế giới này quá nhiều người giàu, trên mạng toàn là người giàu, các loại hàng xa xỉ chỉ là vật phẩm sinh hoạt hàng ngày, cuộc sống lúc nào cũng vui vẻ.
Vậy mấy trăm nghìn tính là gì…
Có lẽ chỉ tự mình kiếm tiền mới có thể ý thức được giá trị của đồng tiền, ai mà biết được.
Hơn nữa trên mạng nhiều người tìm về tài khoản như vậy cũng không xảy ra chuyện gì, vậy nên Lưu Húc căn bản không lo lắng.
Hơn nữa vì cha mẹ hắn đều là giáo vên nên từ nhỏ đến lớn đều bị quản lý nghiêm khắc, đặc biệt là về mặt tiền bạc.
Vậy nên sau khi tìm về tài khoản này, hành động khoe ra của hắn như một loại bản năng, chuyện này có thể thoả mãn sự hư vinh thiếu hụt từ nhỏ đến lớn của hắn.
Nhìn khuôn mặt ngạc nhiên của những người luôn khoe khoang trước mặt hắn từ nhỏ đến lớn, Lưu Húc cảm thấy cuộc sống của mình đã lên tới đỉnh cao, hắn chưa bao giờ cảm thấy vui sướиɠ như vậy!
Đương nhiên, Lưu Húc cũng không biết giờ phút này đã có một vài người tìm đến nhà hắn.