Chương 30: Mười Bài Danh Đầu Chi Chiến

"Ta đã nói rồi, chỉ cần nửa kiếm, ngươi tất bại."

Mọi người chỉ kịp nhìn ánh kiếm lóe lên, sau đó Hoàng Đạo Cái sát chiêu bị chẻ đôi, thân hình lảo đảo không vững, cuối cùng ngã xuống đài mất đi ý thức.

Thời gian ngắn ngủi, còn chưa tới mười giây thời gian.

Toàn bộ chấn kinh.

"Không phải chứ, tên kia còn chưa lên đài được bao lâu, cứ như vậy ngã xuống rồi."

"Thiên tượng cảnh trung kì, liền nửa kiếm cũng không tiếp được, từ bao giờ bạch ngân bảng khủng bố như vậy."

"Chết tiệt mới chỉ có bài danh hạng cuối đã khủng bố như quái vật, nếu đứng đầu chẳng phải biếи ŧɦái đến trình độ nghịch thiên."

"Mau nhìn lại có kẻ lên đài."

Theo một tên hô lớn, vô số ánh mắt đổ dồn sang.

Lần này kẻ khiêu chiến lựa chọn bài danh thấp nhất, thuộc về một nữ đệ tử Vô Cực tông chấn giữ, tu vi có thiên tượng sơ kì, bộ dáng tương đối quyến rũ.

"Trần Hồng Trấn, võ giả tán tu đến khiêu chiến."

Nam tử mày kiếm cất cao giọng, khuôn mặt cương trực không hề tâm động nữ sắc, hắn vừa dứt lời liền rút ra trọng kiếm sau lưng, kiếm mang bá đạo tầng tầng lớp lớp tái hiện.

"Tiếp tại hạ một chiêu này, một kiếm bổ thiên."

Lưỡi kiếm sắc bén, như muốn phá vạch không gian, trầm trọng hạ xuống.

Mà nữ đệ tử này không chủ quan, nàng ra thế thủ, hai bàn tay chụm lại, tức khắc vô cực ý cảnh cuồn cuộn bốc lên, Vô Cực tông chủ tu quyền pháp, mà nàng xuất ra một quyền, vừa nhanh vừa mạnh.

Bá vương quyền, đây là trấn tông võ học, đệ tử chân truyền đều sẽ biết.

Tuy rằng nữ chỉ có thiên tượng cấp, võ học đẳng cấp cao hơn một tầng, nhưng mà uy lực không thể khinh thường, tuyệt đối ẩn chứa mênh mông uy lực.

Oanh minh.



Hai bên sát chiêu đập vào nhau, lưỡi kiếm rung lên kịch liệt, Trần Hồng Trấn nhíu mày, một cỗ lực đạo phản hệ truyền tới cánh tay, khiến cho hắn tổn hại ít nhiều, miệng than nhẹ:

"Quả không hổ là bạch nhân bảng, dù cho bài danh thấp nhất trong mười vị trí cũng không thể khinh thường."

Lại một tiếng oanh minh.

Bá vương quyền xuất ra chiêu mới, trực tiếp phá vỡ kiếm quang cứng rắn, thuận thế đánh vào người nam tử, chấn lui hắn xa mấy mét, thẳng đến thân ảnh gần tới mép đài mới dừng.

Trần Hồng Trấn phun ra ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt, vừa rồi hắn đã nhận trọng thương, tuy rằng là vậy chiến ý chưa từng suy giảm, một lần nữa giương cao trọng kiếm, sát chiêu bộc lộ kiếm quang bất diệt.

Ầm ầm ầm.

Lôi đài liên tiếp bị rung chấn oanh tạc, may mắn nơi này được Đại Viêm hoàng triều trú trọng xây dựng, nguyên liệu đều là vô cùng trân quý, thánh chủ cấp trở xuống khó lòng gây lên vết nứt, cho nên dù có rung chân dữ dội, đã là cực hạn.

"Tiếp tiếp, bạch ngân bảng quả thực khiến ta phấn khích, đừng dừng lại kiếm tới đây."

Trần Hồng Trấn chiến đến điên rồi, cả người đều là huyết, y phục không còn trọn vẹn, nhưng mà chiến ý mênh mông cuồn cuộn, quả thực khiến người xem sợ hãi, chưa nói đến, nữ đệ tử bắt đầu biểu hiện đuối sức, đến từ tâm lý nhen nhóm sợ hãi.

"Tên điên."

Nữ đệ tử này miễn cưỡng tung ra quyền thứ hai mươi, trong đan điền ẩn chứa nguyên lực tiêu hao tám thành, nàng lộ vẻ mệt mỏi, mà đối diện nam tử càng chiến càng mạnh, giống như một tôn ma thần không biết sợ hãi.

Rốt cuộc trọng kiếm xuyên thủng quyền ảnh xuất hiện sơ hở, mang theo bá đạo khí thế đâm tới nữ tử, nàng nhìn một màn lập tức kinh hoàng, hai chân run rẩy, miệng nhỏ hét lên.

May mắn là, kiếm cách cổ mấy phân liền dừng lại, Trần Hồng Trấn nhanh chóng thu vào vỏ, tinh thần phấn chấn:

"Ngươi thua rồi, xuống đài đi, danh ngạch này là của ta."

Bên trên đài quan sát, thuộc về khu vực Vô Cực tông, lão giả xuất nộ khí, bàn tay vỗ mạnh vào thành ghế, giọng tức run:

"Phế vật."

Chưa gì thất bại đầu tiên lại là Vô Cực tông bọn hắn, quá là nhục nhã.



"Thực lực chỉ có như vậy, không nên đòi hỏi thêm."

Giọng điệu giễu cợt vang lên, lão giả tức khắc nhìn về phương hướng, liền thấy rõ Tần Kiếm Thăng như cười mà không phải cười, nội tâm tức run, bất đắc dĩ xoay đầu mặc kệ, ánh mắt tiếp tục tỏa định vào một lôi đài khác, đánh số thứ tự là sáu.

Vô Cực tông có ba người lọt bảng, phân biệt là bốn, sáu cùng mười, một tên thấp nhất đã thất thủ, lão giả hi vọng toàn bộ đặt vào hai người.

"Danh ngạch tuyệt đối không thể mất thêm."

Càng về cuối, chiến đấu càng thêm kịch liệt, ngươi lên khiêu chiến vô cùng nhiều, chủ yếu lựa chọn mấy vị trí thấp, ngoại trừ Lục Kiếm Sinh tỏ ra biếи ŧɦái, vẫn luôn một kiếm bại một người ra, còn lại toàn bộ đều bắt đầu chật vật, dấu hiệu đuối sức rõ ràng.

"Ta thắng rồi, danh ngạch là của ta."

Trung niên nam tử ôm thiết bổng phá lên cười, mà thất bại lại thuộc về hoàng thất, vị này là thất hoàng tử, sắc mặt xám xịt, xuống lôi đài vẫn luôn cúi gằm mặt, một mạch rời khỏi chỗ này, xem ra địa vị của hắn từ nay muốn giảm sút rất nhiều.

Thẳng đến giữa trưa, trận khiêu chiến mới tạm thời hoãn lại, người trên lôi dài đi xuống nghỉ ngơi, tranh thủ hồi phục thể lực đã mất.

Chỉ có một buổi, mười bài danh đầu đã thay hai vị, còn như Thiên Kiếm tông biểu hiện chói mắt, Lăng Thanh Trúc vị trí cao không nhắc, nhưng Lục Kiếm Sinh bài danh gần như áp chót, tiếp nhận khiêu chiến nhiều vô số kể, thế nhưng đối ứng đều là một kiếm bại đối phương, chiến tích hiển hách chấn động lòng người.

"Thanh Trúc tiên tử xin dừng bước."

Thanh âm vọng lại, lập tức Thiên Kiếm tông nhân chậm lại bước chân, bọn họ nhìn sang, thình lình người gọi chính là đại danh đỉnh đỉnh, đại hoàng tử Đại Viêm vương triều, Tần Hoàng, cũng chính là mười bài danh đầu chi nhất, thực lực cường đại nhất một vị.

Thanh Trúc dừng lại bước chân, mày đẹp nhíu lại, nàng thắc mắc:

"Không biết điện hạ gọi lại Thanh Trúc có việc gì."

Chỉ thấy.

Tần Hoàng một thân soái khí xuất trần, vương giả khí chất bộc lộ triệt để, hắn cười lên một tiếng, đủ cho vạn nữ say mê:

"Tại hạ muốn mời tiên tử cùng một chỗ dùng bữa trưa, không biết ý của tiên tử thế nào."

Lời này vừa dứt, mọi người coi như giải đáp thắc mắc trong lòng.

Từng có tin đồn, đại hoàng tử Tần Hoàng mến mộ Lăng Thanh Trúc của Thiên Kiếm tông, nay xem ra, lời đồn hoàn toàn chính xác.