Vừa về tới nhà, Trì Tiểu Úc đã bị ném lên ghế sofa.
Trì Tiểu Úc chổng vó té xuống.
"A!" Đầu hung hăng đυ.ng phải ghế sofa.
"Anh...” Trì Tiểu Úc ngồi dậy, hôm nay nhất định phải cùng anh ấy nói chuyện tử tế.
Cô là lão bà của anh ấy, không phải là bao cát.
"Anh có thể đối xử dịu dàng với em không, a, cám ơn."
Trì Tiểu Úc nhận lấy ly sữa tươi mà Giản Diệc Tu đưa tới, uống một hớp, lại tiếp tục nói: "Em là người, vạn nhất bị rớt bể... Em thích vị cà chua."
Trì Tiểu Úc cau mày: “Anh đến bây giờ cũng không biết em thích cái gì, em thích khoai tây chiên vị cà chua?"
Giản Diệc Tu trực tiếp đưa một thùng khoai tây chiên tới trước mặt cô, tùy cô chọn.
"Nhiều nhất là hai túi."
Mắt Trì Tiểu Úc mới vừa phát sáng lên một chút vì cảm thấy người đàn ông của mình cuối cùng đã có chiều hướng tiến bộ, trước kia mỗi khi nhìn thấy cô ăn đồ ăn vặt, anh ấy luôn dùng ánh mắt xem thường nhìn cô, ai biết còn chưa kịp mở miệng khen anh lấy một câu, thì cô đã bị giội cho một chậu nước lạnh.
"Anh đưa cái này cho em làm gì?” Trì Tiểu Úc giận đến mức, ném túi khoai tây chiên về phía Giản Diệc Tu.
"Anh đi thư phòng, ăn xong thì gọi anh.” Giản Diệc Tu tiếp được gói khoai tây chiên, để nó lại trong thùng, xoay người đi lên lầu.
Hừ.
Trì Tiểu Úc xé mở một túi khoai tây chiên khác, tâm tình rất không thoải mái.
Suốt ngày bày ra khuôn mặt lạnh với cô, làm như vậy là rất khốc sao?
“Răng rắc.”
Trì Tiểu Úc buồn chán ăn khoai tây chiên của mình, theo thói quen đưa tay vào túi, muốn tìm điện thoại di động, mới nhớ tới điện thoại di động của cô vẫn chưa tìm thấy.
Vợ cả của cô!
Trì Tiểu Úc ngừng ngai, đột nhiên không còn tâm tình nào để ăn, vợ cả cũng bị thất lạc, còn ăn cái gì mà ăn!
Đúng lúc này cửa thư phòng đột nhiên mở ra, Giản Diệc Tu đi tới, vừa nhìn thấy biểu tình trên mặt cô, vẻ mặt của anh giống như là muốn nói, đến một chút tiền đồ cũng không có.
Sau đó, từ trong túi quần lấy điện thoại di động của cô.
Ném cho cô xong thì liền trở về thư phòng.
Bởi vì anh không muốn nghe mấy lời nói buồn nôn ngay sau đó.
"Lão công, em yêu anh chết mất."
Trì Tiểu Úc vui vẻ ôm điện thoại di động, ở trên ghế sofa lăn hai vòng.
Chân Giản Diệc Tu ngừng lại một lát, sau đó lại như không có nghe thấy gì, tiếp tục đi về phía cửa thư phòng.
"Vợ cả, vợ cả..."
Trì Tiểu Úc cười đến mức không nhìn thấy mắt đâu, cô bật TV lên, một tay cầm điện thoại di động, một tay cầm miếng khoai tây chiên.
Trong thư phòng.
Mặt Giản Diệc Tu lạnh xuống, nhìn hình ảnh trên máy vi tính, ngón tay nhẹ nhàng gõ mặt bàn.
Đây là chỗ có thể nhìn rõ nhất, anh chụp màn hình, rồi gửi tầm ảnh đó đi.
Đã gửi thành công.
Giản Diệc Tu bỗng nhiên nhận được một tin nhắn.
“Cháu cần phải trở về nhà một lần.”
Con ngươi Giản Diệc Tu trở nên thâm trầm, không có suy nghĩ muốn trả lời tin nhắn kia, thờ ơ vứt điện thoại di động qua một bên, bây giờ anh không rãnh lo mấy cái chuyện này.
Chuyện của Tần Lương...
Giản Diệc Tu nhắm hai mắt lại, tựa lưng vào ghế ngồi, suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng cầm điện thoại di động qua, bấm số gọi cho đại thiếu gia của nhà họ Tần.
"Đã trễ thế này, có chuyện gì sao?” Một giọng nói rất lạnh nhạt truyền đến, trong giọng nói còn chứa chút bất đắc dĩ cùng lực bất tòng tâm.
"Em đã nói với anh, em không còn nhỏ nữa..."
Giọng nói lớn lối của Tần Linh Huyên từ đầu dây bên kia truyền đến.
"Em hiện tại cũng không phải là ngồi không, anh cứ như vậy, em liền rời nhà trốn đi!"
"Mang em ấy ra ngoài.” Giọng nói của Tần đại thiếu gia đầy mệt mỏi.
"Buông ra... Mau buông."
Rốt cục cũng được thanh tĩnh rồi, lúc này anh ta mới có thời gian rảnh nơi chuyện với Giản Diệc Tu.
"Có chuyện gì không?"
"Về Tần Lương, tôi có việc phải thương lượng với anh..."
Giản Diệc Tu ở trong thư phòng đã được một lúc lâu rồi.
Trì Tiểu Úc đã ăn xong hai túi khoai tây chiên của mình, thoải mái nằm trên ghế sofa, dù mắt đang xem tivi, nhưng hai lỗ tai đều thời thời khắc khắc chú ý động tĩnh trong thư phòng.
Làm sao anh ấy còn chưa ra? Nếu không ra thì cô cũng ngủ thϊếp đi mất.
"Cho nên, đến bây giờ Tần Lương không có tỉnh lại, là do cô giở trò quỷ, thậm chí tai nạn giao thông cũng do cô tự biên tự diễn, ý tứ của cậu là vậy đúng không?”
Giọng nói của đại thiếu gia nhà họ Tần chứa đầy sự tức giận.
Giản Diệc Tu khẽ nhíu mày: “Đây là một loại khả năng, nhưng mà không thể để Tần Lương ở bệnh viện kia."
"Tôi hiểu được, sáng sớm ngày mai tôi sẽ đến bệnh viện, chuyển Tần Lương sang một bệnh viện khác, đây là chuyện nhà tôi, hy vọng cậu không nhúng tay vào." Anh ta lạnh lùng nói.
"Những chuyện khác tôi sẽ không nhúng tay vào, nhưng này có chuyện liên quan đến Tần Lương, tôi không thể thờ ơ đứng nhìn."
Giản Diệc Tu đối khí thế của anh ta không có ý định muốn nhượng bộ một chút nào.
Hai người cách một dòng điện thoại đều rơi vào trầm mặc, hai người ai cũng đầu có khí thế kinh người, thần kỳ ở chỗ, tuy rằng họ không nói nhưng giống như là đang âm thầm tranh đấu.
"Đây là chuyện nhà họ Tần, cậu không có quyền quản.” Vất vả lắm mới tìm được một chút đầu mối, tự nhiên là không chịu buông tha dễ như vậy.
Giản Diệc Tu trực tiếp cúp điện thoại, tranh chấp như vậy thật là vô nghĩa, anh không có thời gian mặc cả với anh ta.
Giải quyết xong những chuyện này, Giản Diệc Tu mới đứng dậy đi ra ngoài.
Đi tới phòng khách thì phát hiện Trì Tiểu Úc đã ngủ rồi, ngửa mặt ngủ, làm da trắng như sứ, ở dưới ánh đèn gần như trong suốt, nhẵn nhụi làm cho người ta yêu thích không muốn buông tay.
Hàng lông mi dày cong cong, cái mũi ngạo nghễ ưỡn lên, đôi môi bị đỏ tươi giống như cánh hoa, cái lưỡi còn thỉnh thoảng nhẹ nhàng liếʍ liếʍ, giống như ở trong giấc mơ, cô vẫn còn đang ăn khoai tây chiên vậy.
Ngay cả ngủ thϊếp đi cô vẫn không quên nắm chặt điện thoại di động.
Giản Diệc Tu đứng ở trước mặt cô, thay cô ngăn cản ánh đèn để cô ngủ ngon hơn, không bị chói mắt.
Tròng mắt quét một vòng, chỉ thấy có hai túi khoai tây chiên trống không trên mặt bàn.
Giản Diệc Tu đầy bất đắc dĩ bế cô lên.
Mắt Trì Tiểu Úc hơi mở ra một đường nhỏ, mơ mơ màng màng nhìn anh.
"Ngủ đi.” Giản Diệc Tu thấp giọng nói.
Anh mới vừa nói xong, Trì Tiểu Úc liền chìm vào giấc ngủ.
Giản Diệc Tu giúp Trì Tiểu Úc cởϊ qυầи áo, rồi cẩn thận để cô vào trong bồn tắm, tắm rửa sạch sẽ cho cô, cả quá trình cũng không có tỉnh lại.
Ngủ say giống như heo chết vậy.
Để Trì Tiểu Úc xuống giường, Giản Diệc Tu mới cỡi y phục xuống, đến lượt chính mình đi tắm.
Trong nháy mắt nghe được tiếng tin nhắn vang lên từ điện thoại Trì Tiểu Úc.
Trì Tiểu Úc bất mãn trở mình, ngón tay còn đang lục lọi, trong mộng cũng theo thói quen muốn đi tìm điện thoại di động.
Giản Diệc Tu cầm lên điện thoại di động, chuyển sang chế độ yên lặng, mắt nhẹ nhàng híp lại, bởi vì anh thấy được một số điện thoại quen thuộc.
Sáng sớm ngày hôm sau, Giản Diệc Tu đang nói nhỏ gì đó ở bên tai cô, Trì Tiểu Úc từ trong mơ màng tỉnh lại, vừa mở mắt ra đã cảm thấy quá mức chói mắt.
"Đáng ghét.” Trì Tiểu Úc không quan tâm, cuộn tròn người lại, dùng cái chăn để ngăn trở ánh sáng, không hề có ý định muốn rời giường.
"Đi làm trễ rồi.” Giản Diệc Tu cúi đầu liếc nhìn cô, nói xong một câu cuối cùng, xoay người rời đi, một câu cũng không nói nhiều.
Trì Tiểu Úc thất bại nhiều lần, cuối cùng mới thành công rời khỏi cái giường ấm áp.
Mệt mỏi quá!
Tại sao cô ngủ say như vậy?
Chắc là tại mùa đông đã tới, thật là đáng ghét.
Cô một chút cũng không muốn đi làm!
Trì Tiểu Úc đánh răng xong, thật vất vả ngồi vào bàn ăn, lại là cháo trắng không có mùi vị, mặt cô liền lạnh xuống.
"Em không muốn ăn."
Trì Tiểu Úc nói xong, cũng không nhìn tới sắc mặt của Giản Diệc Tu, xoay người đi lấy khoai tây chiên của cô.
Giản Diệc Tu đang đọc tin tức trên máy tính bảng, nghe vậy tay liền ngừng lại, lạnh lùng nhìn cô đi tìm đường chết.
Răng rắc!
Túi khoai tây chiên bị cô ăn một nửa, Trì Tiểu Úc rút cuộc cảm thấy khá hơn, lúc này mới nhận ra hành động vừa rồi của mình có bao nhiêu ngu ngốc, động tác trong tay càng ngày càng chậm.
Tại sao gần đây tâm tình của cô càng ngày càng kích động?
Đây không phải là trọng điểm!
Trì Tiểu Úc lắc lắc đầu, đem suy nghĩ vớ vẩn ở trong đầu đánh văng ra ngoài.
Sau đó như không có chuyện gì xảy ra, để xuống túi khoai tây chiên, đi trở về bàn ăn, cúi đầu thật thấp, đầu cơ hồ cũng vùi vào trong chén cháo, không nói tiếng nào, ngoan ngoãn ăn cháo trắng.
Chưa có chuyện gì xảy ra cả nha!
"Hôm nay, em chỉ còn nửa túi khoai tây chiên."
Lời nói tàn nhẫn của Giản Diệc Tu truyền tới.
Cả người Trì Tiểu Úc bỗng nhiên cứng ngắc, cái cổ rụt lại, một câu nói cũng không nói, tiếp tục ăn cháo.
"Buổi tối anh sẽ tới đón ngươi, không cho chạy loạn.” Giản Diệc Tu khẽ nhíu mày: “Ở trong phòng làm việc chờ anh."
"Nha~"
Mặt Trì Tiểu Úc không chút thay đổi đáp, trong đầu vẫn còn đang mải nhớ về khoai tây chiên của cô.
Nhìn Trì Tiểu Úc đi vào trong công ty, Giản Diệc Tu mới lái xe rời đi.
"Cà phê.” Lời nói Trì Tiểu Úc vẫn còn trong không khí mà người đã đi vào trong phòng làm việc mất rồi.
Rất khí thế.
Mặt Trì Tiểu Úc trầm xuống, hoàn toàn không có tinh thần làm việc.
Nghiêng mắt nhìn một chút, liền phát hiện có một tin nhắn chưa đọc.
“Chúng ta nói chuyện một chút.”
Số này không có trong danh bạ của cô, nhưng người có thể dùng giọng nói đương nhiên như vậy để gửi tin nhắn, không kèm theo địa chỉ và thời gian, trừ Mạc Cánh Bắc thì còn là ai ở đây.
“Tôi không có thời gian.”
Trì Tiểu Úc không cần nghĩ nhiều, trực tiếp gửi tin nhắn từ chối.
Mới vừa gửi tin nhắn đi được vài giây, thì cô đã nhận được điện thoại đến của anh ta.
"Em xác định?” Trong lời nói của Mạc Cánh Bắc tràn đầy uy hϊếp.
Trì Tiểu Úc mím môi, kiên định nói: “Đúng."
"Em nhất định phải khiêu chiến cực hạn của anh như vậy sao?” Giọng nói của Mạc Cánh Bắc lạnh xuống.
Trì Tiểu Úc phiền não cau mày, tính tình của cô gần đây càng ngày càng nóng nảy, nếu là lúc trước cô nhất định sẽ nhẫn nhịn, sẽ không có ngu ngốc mà đi chọc giận anh ta.
Chả hiểu sao bây giờ cô chỉ muốn làm việc tùy hứng, không có tâm tình đi suy nghĩ thiệt hơn về hành động của mình.
"Tôi không có hứng thú, nếu không phải là anh đến tìm tôi gây phiền toái, tôi cũng không có cơ hội khiêu chiến cực hạn của anh, không phải sao?"
Trì Tiểu Úc lạnh lùng nói, ý tứ là do anh ta tự tìm, sao có thể trách cô.
"Rất tốt, đã như vậy, thì anh không còn gì để nói.” Mạc Cánh Bắc cười hai tiếng, nhanh chóng cúp điện thoại.