Trì Tiểu Úc tự giác lui về phía sau hai bước, bày ra bộ dáng ngây thơ vô tội.
Giản Diệc Tu lúc này mới dời ánh mắt đi, vòng qua người Trì Tiểu Úc, bước vào cửa chính tòa nhà, không hề nhìn nữa cô.
Trì Tiểu Úc bối rối, ngẩng đầu lên nhìn trời, vẫn còn sớm a, nếu biết anh ấy hôm nay trở về sớm như vậy, cô nên đi dạo phố lúc, nếu lại bị anh tính sổ, ngày mai thắt lưng cô nhất định sẽ đứt rời.
Vì thắt lưng, cô nên biết điều một chút.
“Ai~~~ đau quá, đau...” Trì Tiểu Úc lặng lẽ sờ sờ eo nhỏ, miệng oán trách, dưới chân không dám dừng lại, bỏ lại Lam Tiểu Băng, chậm rãi đuổi theo Giản Diệc Tu.
“Tiểu Úc!” Lam Tiểu Băng khẽ cắn răng, đi theo hai người, mặc dù ánh mắt của người đàn ông kia rất đáng sợ, nhưng cũng không đáng so sánh với việc bị mất đi tất cả.
Lam Tiểu Băng đứng trước cửa thang máy, đáng thương nhìn Trì Tiểu Úc: “Van cô, một lần cuối cùng thôi.”
Trì Tiểu Úc nhìn lên trần nhà, không nhìn Lam Tiểu Băng, mặc dù rất muốn châm chọc cô ta mấy câu, nhưng mà bị lãnh khí của Giản Diệc Tu làm cho tỉnh táo, cô biết, bây giờ tốt nhất vẫn nên giữ im lặng.
“ Trì Tiểu Úc...”
Giản Diệc Tu mắt lạnh liếc Lam Tiểu Băng. Lam Tiểu Băng không tự chủ chân lùi hai bước, sau lưng đổ mồ hôi lạnh, bộ dáng hoa dung thất sắc, nhưng vẫn rất xinh đẹp, chỉ cần là giống đực đều hận không được mà đêm cô che chở trong ngực. Nhưng hết lần này tới lần khác, cô ta đều gặp được một người rồi lại một người không hiểu phong tình.
Giản Diệc Tu mặt lạnh như băng đi vào thang máy, Trì Tiểu Úc như một tiểu tức phụ đuổi theo phía sau.
Hai người kia đã vào thang máy, áp lực dần dần biến mất, Lam Tiểu Băng đầu gối mềm nhũn, ngồ bệt xuống đất.
Thật là đáng sợ, cô đã thật cảm giác được nếu còn nói thêm một câu nữa, chắc chắn sẽ bị xé nát.
---
Trì Tiểu Úc nhìn đồng hồ đồng hồ trên tường, yên lặng trợn mắt, đã mười phút đồng hồ rồi. Giản Diệc Tu tức giận nhìn cô chằm chằm đã đủ mười phút đồng hồ!!!
Trì Tiểu Úc quyết định đánh vỡ bầu không khí nặng nề này.
“Một ngày sau ngày kỷ niệm kết hôn vui vẻ nha~!”
Giản Diệc Tu nghe vậy càng tức giận hơn.
Chết thì chết, bổn tiểu thư cô mới không chịu thua anh đâu.
Không phải là quên ngày kỷ niệm kết hôn sao? Tội đó cũng không có lớn lắm.
Cũng đã chủ động lấy lòng, còn bị người ta thờ ơ lâu như vậy, Trì Tiểu Úc cũng không muốn xuống nước nữa, cô vốn muốn nổi giận nhưng lần này biết điều một chút, mệt mỏi ngồi trên ghế sa lon, lấy điện thoại di động ra chơi gϊếŧ thời gian.
Giản Diệc Tu vươn tay đoạt lấy điện thoại từ trong tay Trì Tiểu Úc, lạnh lùng mở miệng hỏi: “Người phụ nữ kia là ai?”
Trì Tiểu Úc bối rối một lúc, đề tài anh hỏi so với trong tưởng tượng của cô thật sự chênh lệch quá lớn.
“Là ai?” Giản Diệc Tu nguy hiểm đè thấp giọng nói.
“Lam Tiểu Băng.”
“ Anh là hỏi quan hệ của em với người phụ nữ kia.” Giản Diệc Tu mày rậm nhíu chặt, hỏi xong ánh mắt cẩn thận quan sát vẻ mặt Trì Tiểu Úc.
“ Quan hệ sao?”
Chẳng lẽ anh phát hiện được điểm khác thường giữa bọn họ? Trì Tiểu Úc ánh mắt trốn tránh, sau đó bày ra bộ dáng cây ngay không sợ chết đứng, nhìn trở lại anh, nói: “Chính là người quen biết a.”
“Trì Tiểu Úc, em khá lắm.” Giản Diệc Tu nghiêm túc nói, sắc mặt liền nổi gân xanh.
Hắn vốn là tùy tiện hỏi một chút, Trì Tiểu Úc cùng người phụ nữ kia quan hệ dường như rất kỳ quái, hắn vốn không trông cậy sẽ có thu hoạch gì từ miệng của cô, nhưng Trì Tiểu Úc có vẻ mặt chột dạ làm cho Giản Diệc Tu càng cảm thấy khác thường.
Cô có việc lừa hắn!!!