"Thật là đúng dịp.” Trì Tiểu Úc ngẩng lên mặt, mở to hai mắt, thật tự nhiên giơ lên khóe môi nhìn qua rất đáng yêu.
Giản Diệc Tu dùng một ánh mắt lạnh lùng quét qua phía cô, nhìn về hai người ở đăng kia đang dây dưa cùng nhau, giọng nói trầm ổn hằng ngày luôn lạnh lẽo giờ này cũng chứa chút ít ôn nhu, "Bừa bãi, tiệc sắp bắt đầu rồi, tất cả mọi người đang đợi em đó."
Bàn tay đang nắm lấy bàn tay Giản Diệc Tu không tự giác nắm chặt lại, giọng nói ôn nhu như vậy...
"À, tới đây.” Cố Tứ Ý gắt gao nắm lấy cánh tay Tần Lương, gương mặt Tần Lương bởi vì kịch liệt vận động mà khẽ hiện lên một mảng đỏ hồng, đột nhiên xuất hiện một bàn tay nhỏ nhắn muốn xoa đi tầng mồ hôi trên mặt Tần Lương, thiếu chút nữa bàn tay đó đã bị Tần Lương tránh thoát, tranh thủ thời gian người kia đành dùng tới hai tay.
"Buông ra!” Tần Lương rống giận, rõ ràng anh là một người đàn ông cao lớn nhưng làm thế nào cũng không thoát khỏi hai bàn tay tinh tế của Cố Tứ Ý.
"A Lương, anh thật không ngoan.” Cố Tứ Ý nhíu mày, giọng nói giống như rất buồn rầu về phản ứng quá tiêu cực của Tần Lương.
Phần gáy Tần Lương chợt lạnh, cố dùng nhiều sức hơn để giãy dụa.
Trì Tiểu Úc trợn mắt há mồm nhìn Cố Tứ Ý trực tiếp dùng hai bàn tay lôi kéo Tần Lương một cách dễ dàng như vậy.
Nếu như không phải là cô tân mắt thấy Tần Lương đã từng ra sức giãy dụa, đến mức hai mắt cũng trở nên đỏ hồng, gương mặt vặn vẹo, cô nhất định sẽ cho là sự cự tuyệt của Tần Lương là làm cho có lệ, chứ thật ra là đang muốn mời chào (*).
"Ha ha.” Cố Tứ Ý đối mặt với ánh mắt ngạc nhiên của Trì Tiểu Úc, đáng yêu le lưỡi, cười khẽ một tiếng.
Trì Tiểu Úc lại đột nhiên hiểu được vì sao Tần Lương lại sợ vị tiểu thư này đến mức đó, giờ này cô có chút cảm thấy Tần Lương thật đáng thương.
"Mẹ kiếp, cô còn dám dùng cái loại ánh mắt này nhìn tiểu gia, tôi liền cho người móc mắt cô!" Tần Lương thấy ánh mắt thương hại của Trì Tiểu Úc, khuôn mặtlập tức tối sầm, lên giọng nổi cáu.
Trì Tiểu Úc xê dịch bước chân, trốn phía sau người Giản Diệc Tu, hai người bọn họ thật hung tàn, chuyện của bọn họ hãy để cho chính bọn họ tự giải quyết đi, tốt nhất đừng dính lên trên người cô.
Giản Diệc Tu liếc Trì Tiểu Úc một cái, bất động thanh sắc hiểu rõ, che chở trước người cô, che đi ánh mắt muốn gϊếŧ người của Tần Lương.
"Anh Tu, em đi trước nha.” Cố Tứ Ý rất có lễ phép, trước khi đi còn không quên cáo biệt, nếu bỏ qua hành động mạnh mẽ lúc trước của cô ấy đối với Tần Lương, nhìn qua Cố Tứ Ý vẫn rất mềm mại đáng yêu...
Sau khi hồi thần, Trì Tiểu Úc mới phát hiện chỗ này chỉ còn lại cô và Giản Diệc Tu.
"Cái kia...” Trì Tiểu Úc kéo vạt áo Giản Diệc Tu, muốn anh chú ý đến sự tồn tại của cô.
Giản Diệc Tu đột nhiên xoay người lại, hơi thở nóng rực gần trong gang tấc, vừa mở miệng là muốn chất vấn Trì Tiểu Úc.
"Làm sao em lại ở chung một chỗ với Tần Lương?"
"Vì công việc.” Trì Tiểu Úc rất thản nhiên trả lời, không có một chút chột dạ nào, bất đắc dĩ giang hai tay.
Nghĩ đến sau này, có lẽ là tận ba tháng sau, ngày nào cũng phải làm việc với vị thiếu gia kia, cô đã cảm thấy đau cả đầu.
"Công việc của em khi nào lại biến thành chuyện lừa đảo người khác rồi.” Lời nói của Giản Diệc Tu nghe ra trong đó có chút bén nhọn, làm cho Trì Tiểu Úc bối rối một chút.
"Thật sự là công việc mà.” Trì Tiểu Úc bị trật chân, đứng một lúc lâu nên giờ đang rất khó chịu, vừa gặp mặt đã bị Giản Diệc Tu chất vấn, trong lòng cảm thấy thật ủy khuất, hai mày khẽ nhíu lại.
Mặc dù đối với những lời nói sắc bén của Giản Diệc Tu làm cho lòng Trì Tiểu Úc có chút không thoải mái, nhưng cô vẫn nghiêm túc đáp lại câu hỏi của anh.
"Có kiểu công việc cần phải giả mạo làm bạn gái của người khác sao?” Sắc mặt Giản Diệc Tu rất lạnh, cho tới bây giờ Trì Tiểu Úc chưa từng thấy giọng của anh lại có thể lạnh đến mức này.
Trì Tiểu Úc chăm chú nhìn hai mắt Giản Diệc Tu, mắt anh lạnh như băng, không có một chút ý tứ đùa giỡn nào.
Tay Trì Tiểu Úc bị lời nói lạnh lẽo của anh làm cho đông cứng, hình như còn hơi run rẩy một chút.
Trì Tiểu Úc đột nhiên phát hiện cái người đàn ông ngủ cùng cô trên một cái giường một năm trời này, hình như cô một chút cũng không hiểu anh.
Người đàn ông kia thích ăn dấm chua, không hề ôn nhu với bất cứ ai, không biết lãng mạn là như thế nào, không hiểu một chút phong tình, nhưng khi ôm cô sẽ tỉ mỉ buông lỏng da thịt trên người, không hay dùng ánh mắt lạnh như băng như vậy nhìn cô.
Không hiểu sao giờ này Trì Tiểu Úc cảm thấy cô thật là thừa thãi, thật là lạc lõng đến cô đơn, cô muốn biến mất khỏi chỗ này, trở về cái ổ ấm áp chỉ có bản thân mình.