Chương 5: Người nhà này đều không biết xấu hổ sao?

Editor: Umi

"Người thừa kế của tập đoàn Cẩm tú, Trì Tiểu Úc vướng phải nghi vấn kết hôn, tổng giám đốc trả lời, chuyện đó rất khó nói vào lúc này...."

Trì Tiểu Úc bị tức mà hóa cười, những người này một ngày không tạo phiền phức cho cô thì sẽ khó chịu sao?

Đang nghĩ ngợi, điện thoại cô vang lên, vừa thấy tên người gọi, Trì Tiểu Úc thở dài, miễn cưỡng nhận điện thoại.

"Tiểu Úc, hôm nay con phải về nhà một chuyến."

Trì Tiểu Úc bắt đầu hối hận vì đã nhận cuộc điện thoại này, nghe được giọng của Thẩm Hải Quyền, phiền chán nói: "Tôi không có rảnh."

"Không được, phải về nhà một chuyến." Giọng Thẩm Hải Quyền có chút bất mãn.

"Được rồi, tôi sẽ về." Nói xong, Trì Tiểu Úc liền cúp điện thoại.

TV đúng lúc đó xuất hiện ảnh chụp Thẩm Hải Quyền, tổng giám đốc của tập đoàn Cẩm Tú, Trì Tiểu Úc cười lạnh, thật là ngứa mắt.

"Đại thiếu gia Thẩm Kì Tinh

của tập đoàn Cẩm Tú sắp trở thành ông chủ của tập đoàn này, anh sẽ đem nhãn hiệu xí nghiệp lâu đời của gia tộc thay đổi hoàn toàn mới..."

Trì Tiểu Úc tắt TV, trì hoãn thật lâu, vẫn là nhịn không được miệng thô bạo lớn tiếng chửi.

"Mẹ nó!!! người nhà này ai cũng đều không biết xấu hổ sao?"

***

Trì Tiểu Úc nghiêm mặt đi tới Cẩm Tú.

"Đại tiểu thư." Tiền Thai chạy nhanh tới đón tiếp.

"Tổng giám đốc ở đâu?" Trì Tiểu Úc tháo kính râm xuống, cũng không vô nghĩa nói nhiều, hỏi ngay điểm mấu chốt.

"Tổng giám đốc hôm nay không có hẹn ở bên ngoài." Tiền Thai tươi cười, len lén nói cho cô biết một chút tin tức hữu dụng.

Trì Tiểu Úc càng nhìn cô càng thấy thoải mái, trước khi rời đi lưu lại một câu: "Biểu hiện không tồi, tăng lương."

"Cám ơn Đại tiểu thư." Tiền Thai vui vẻ le lưỡi.

Thang máy chuyên dụng của Tổng giám đốc đang dừng ở tầng cao nhất, Trì Tiểu Úc lười chờ, liền vào thang máy bình thường.

Thang máy giữa đường có mấy người đi vào, Trì Tiểu Úc cũng không chú ý xem họ là ai.

Kính râm to bằng bàn tay che hơn phân nửa mặt, không nghĩ tới lại có người nhận ra cô.

" Tiểu Úc?"

Đột nhiên có người gọi đích danh mình, Tiểu Úc nghi hoặc ngẩng đầu.

"Thật là em sao? em như thế nào lại tới đây? có thể nào... là tới tìm anh sao?"

Anh cho rằng mình là ai chứ? Đúng là thật nực cười.

Nhìn Tiểu Úc bộ dạng trầm tư không nói, Triệu Húc Nghiêu nghĩ rằng cô ngầm thừa nhận.

" Tiểu Úc, em..." Triệu Húc Nghiêu muốn nói lại thôi, mày khóa chặt, mang theo vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

"Cho dù anh nói tìm anh giúp đỡ tiến vào công ty sẽ dễ dàng hơn, nhưng công ty vẫn rất chú trọng năng lực, em như vậy làm cho anh rất khó sử."

Trì Tiểu Úc không nói gì, cho anh ta tự quyết định, ánh mắt cô như có như không chứa ý tứ khinh bỉ.

Trì Tiểu Úc còn muốn giả bộ nghe không hiểu một lúc, xem mọi chuyện sẽ tiến triển như thế nào.

"Thực ra anh có thể giúp em vào công ty, nhưng em tiến công ty rồi sau này phải làm sao, công ty cần nghiệp vụ chuyên nghiệp rất cao, anh không thể lúc nào cũng giúp em được."

Cho nên ngụ ý là ở trong mắt anh tôi chính là cái bình hoa đi động sao?

Thang máy rốt cục tới tầng cao nhất, Trì Tiểu Úc mắt lạnh liếc Triệu Húc Nghiêu một cái, vòng qua anh ta, nhấc chân đi ra ngoài.

"Em chờ một chút, nơi này là văn phòng tổng giám đốc, phòng làm việc của anh không ở tầng này, anh tạm thời không có thời gian gặp em."

Triệu Húc Nghiêu đuổi theo ngăn cô lại, nói tiếp:" Chờ anh rảnh anh sẽ gọi cho em."

Trì Tiểu Úc thật sự là bị tức mà chỉ có thểnở nụ cười, như thế nào đi đến chỗ nào đều cũng có một loại người, loại người tự cho mình

là đúng vậy?

"Đại tiểu thư." Thạch thư kí tiêu sái đi lại đây: "Sao hôm nay ngài lại đến công ty?"