Người nào chả biết rằng Tần gia có một vị thiếu gia sủng ái em gái đến tận xương, vì vậy lúc nào anh ta cũng giám sát nhất cử nhất động của Tần Linh Huyên chính vì chịu không được người anh trai dính người này, nên Tần Linh Huyên mới rời Tần gia, chuyển ra ngoài sống.
Dù vậy Tần Linh Huyên cũng không đạt được tự do, không nhắc tới chuyện đại thiếu gia của Tần gia thuê vệ sĩ giám sát cô hai mươi bốn giờ, đã làm tới mức độ này nhưng anh vẫn chưa yên tâm, mà còn thỉnh thoảng gọi điện để kiểm tra đột xuất cô.
Bây giờ đã trễ rồi, bình thường chỉ có Trì Tiểu Úc đến ở nhờ nhà Tần Linh Huyên một hai hôm để trốn tránh cơn thịnh nộ của Giản Diệc Tu, không nghĩ tới hôm nay lại có một người đàn ông lạ xuất hiện ở nhà cô, chuyện này thật là kỳ lạ!
Trì Tiểu Úc khϊếp sợ, ngay cả cô, người bạn thân duy nhất của nhà Tần Linh Huyên, mỗi lần cô và Huyên Huyên xuất hiện cùng nhau trước mặt anh, đại thiếu gia của Tần gia đều bày ra vẻ mặt -cách em gái của ta xa một chút-.
Trì Tiểu Úc đã có thể tưởng tượng tới cảnh tượng, hiện tại Tần đại thiếu gia đang ở nước ngoài công tác biết được chuyện vẻ mặt tức giận đến vặn vẹo.
"Sao nhà ngươi phản ứng ghê vậy? giống như là bắt gian tại giường thế?" Tần Linh Huyên phản ứng rấtbình tĩnh, cô liếc mắt về phía của phòng, sau đó khiển trách, "Anh làm cái gì vây? Nếu dám làm hỏng cửa phòng em, thì phải tìm người sửa cho em đó."
Cô vừa nói xong câu này, ngay lập tức Trì Tiểu Úc
có thể khăng định cô nghe được giọng nói hổn hển, tức giận của một người đàn ông.
Rốt cuộc anh ta đã dùng bao nhiêu khí lực để đá cánh cửa kia.
"Hình như ngươi đang bận... " Trì Tiểu Úc hoảng hốt cúp điện thoại, thân thủ che hai lỗ tai đang đỏ ửng.
Huyên Huyên quả nhiên là Huyên Huyên.
Trì Tiểu Úc suy nghĩ một chút cũng cảm thấy thương tiếc thay cho người đàn ông xui xẻo kia.
Cho nên mới vừa rồi Trì Tiểu Úc cô đã cắt đứt chuyện tốt của hai người...
Ai nha! Không suy nghĩ nữa! Trì Tiểu Úc lúng túng, vùi đầu vào gối.
Chắc một tuần tới cô cần phải tránh mắt Huyên Huyên rồi, bởi vì cô không biết nên đối mặt với Huyên Huyên như thế nào nữa.
Kết quả cô không kịp nghe lời giải thích của Huyên Huyên, ngược lại cô còn phá vỡ gian tình của Huyên Huyên.
Trì Tiểu Úc một mình ở trên giường, lăn qua lăn lại, thỉnh thoảng lại ảo não rêи ɾỉ, nghịch điện thoại đến tân nửa đêm, cô mới ôm điện thoại di động bất tri bất giác chìm vào giấc ngủ.
Trời đã sáng choang, ánh mặt trời trực tiếp chiếu vào mắt cô, khiến Trì Tiểu Úc thật khó chịu.
Trì Tiểu Úc dụi mắt hai mắt, bàn tay theo thói quan sờ chỗ đệm bên cạnh, không có ai ở bên, bàn tay chỉ cảm thấy lạnh như băng.
Trì Tiểu Úc mở mắt, phát hiện tối hôm qua không có ai kéo rèm cửa sổ lại, vị trí bên cạnh rõ ràng không giống như đã có người ngủ qua.
Có chuyện gì vậy? Anh có nhiều công việc cần phải giải quyết đến mức cả đêm cũng không ngủ sao?
Trì Tiểu Úc đứng dậy, rời giường, đi đến phòng tắm để tắm rửa, tiện thể thay bộ quần áo ngày hôm qua bằng một bộ khác, cả đêm cô lăn qua lăn lại trên giường nhiều lần, bộ quần áo kia đều bị nhăn nhúm cả rồi.
Trì Tiểu Úc dùng khăn tắm lau khô mái tóc ướt đãm nước, mở cửa thư phòng ra, sừng người một lúc.
Giản Diệc Tu không có ở chỗ này, hình như anh đã rời nhà từ sớm rồi.
Hai Trì Tiểu Úc mắt mở to, vẻ mặt cô bối rối.
Trong lòng có một loai cảm giác nó khó hiểu, không biết diễn tả như thế nào, hai người bọn họ kết hôn đã được một năm, đây là lần đầu tiên cô cảm giác được sự lạnh nhạt trong hôn nhân.
Trì Tiểu Úc đeo lên một bộ mặt lạnh đi làm. Mới vừa vào tới phòng làm việc,
ngồi xuống chưa được mười giây, đã nghe thấy tiếng gõ cửa của Trầm Mạt, có được sự đồng ý của Trì Tiểu Úc, Trầm Mạt mới đi vào.
"Có chuyện gì?" Trì Tiểu Úc nhíu mày, ra hiệu cho cô, có việc gì cứ nói.
"Tổng giám đốc muốn mời ngài đến phòng làm việc của ông ấy một chuyến, ngài ấy có chuyện muốn tìm ngài, còn có, trang phục chủ đề cho quý tiếp theo
cần phải nhanh chóng được quyết định, còn nữa, có một cuộc hội nghị ngài cần tham dự. " Trầm Mạt cẩn thận tỉ mỉ thông báo lịch trình, nói xong khép quyển sổ tay lại, vẻ mặt muốn nói lại thôi.
"Còn có việc gì sao?" Tay Trì Tiểu Úc cầm bản vẽ thiết kế lên, đưa mắt nhìn Trầm Mạt.
Trầm Mạt do dự một chút, cuối cùng cũng nói ra lời nói trong lòng: "Tôi nghĩ ngài nên gặp gỡ nhân viên dưới quyền một lần."