Từ trong túi xách, Trì Tiểu Úc lấy ra dây buộc tóc, ngẩng cao đầu, cô vén hết mái tóc mượt mà của mình lên, rồi dùng thêm mấy cái ghim cố định thành một cái đuôi ngựa cao chót vót trên đỉnh đầu, lộ ra vầng trán tinh tế, mi mục như vẽ.
Vài sơi tóc bên tai thả tùy ý, hơi xoăn, giờ này Trì Tiểu Úc
thật ngọt ngào động lòng người, có bộ dáng của một nữ nhân ưu nhã.
Trì Tiểu Úc khẽ lắc đầu, đầu chuyển hướng, nhìn về phía Giản Diệc Tu, mắt chớp chớp, "Như thế nào? Hêt rối chưa?"
Đôi môi Giản Diệc Tu mấp máy, định nói hai chữ “ngớ ngẩn” nhưng đến khóe miệng anh lại nuốt trở vào, chuyên tâm lái xe.
"Hừ." không có được câu trả lời nào từ Giản Diệc Tu, khóe miệng Trì Tiểu Úc cong lên, bất mãn liếc anh một cái, nâng cằm lên, đưa mắt nhìn về phía cảnh vật bên ngoài cửa xe.
Đèn đường lần lượt nhanh chóng xoẹt qua, con ngươi Trì Tiểu Úc linh động chuyển động, thỉnh thoảng lơ đãng len lén liếc về phía anh.
Thấy thần sắc Giản Diệc Tu bình tĩnh, chỉ chuyên tâm lái xe, ánh mắt một chút cũng không phân cho cô, Trì Tiểu Úc hừ lạnh một tiếng, mím môi giận dỗi, không biết cô lại làm gì chọc giận anh rồi?
Giản Diệc Tu nâng trán, ngón tay gõ gõ lên tay lái, "Có lời gì muốn nói thì em cứ nói đi."
Nhận được phản ứng của Giản Diệc Tu, khóe môi Trì Tiểu Úc hiện lên ít ý cười, nhưng nhanh chóng khôi phục lại bộ mặt lạnh, "Hôm nay em nói mấy lời kia anh cũng đừng vì vậy mà kiêu ngạo, ở đây trước mặt bọn họ em muốn khoa trương một chút mà thôi."
Hai mắt Trì Tiểu Úc lấp lánh, đều mang ý là khen em, khen em đi, anh sắp khen em đúng không?
Hết lần này tới lần khác Giản Diệc Tu vẫn không hiểu phong tình.
"À?" Giản Diệc Tu lạnh nhạt đáp lại, khuôn mặt của anh ở trong màn đêm hiện lên thần sắc khó hiểu, ngay lập tức biến mất không bóng dáng.
"À?" mặt Trì Tiểu Úc thoáng cái xụ xuống, mắt tức giận trợn tròn, giống như mắt của mấy con chuột cảnh vậy.
Trì Tiểu Úc đôi môi mấp máy, tới cuối cùng cũng không nghĩ ra câu nào để chỉnh anh, cả người bị anh chọc cho tức giận vì nhịn mà cũng sắp nghẹn rồi, chỉ có thể hung hăng hừ một tiếng, hai tay ôm ngực, nhắm mắt lại, cô chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ thôi.
Cô sợ nhìn anh nhiều thêm một lần nữa, cô sẽ không nhịn được mà có ý định xông lên cào khuôn mặt lạnh lùng kia của anh, gương mặt tuấn tú, bình tĩnh nhìn không ra tâm tình kia làm cho cô hết lần này đến lần khác tức giận.
Hai mắt Trì Tiểu Úc nhắm nghiền, cho nên bỏ lỡ cảnh tượng Giản Diệc Tu nhìn về phía cô, trong ánh mắt anh do dự có, trầm tư suy nghĩ cũng có, nhưng cuối cùng đều hóa thành đại dương mênh mông, không chút gợn sóng.
Xe đã mất hút trong đêm đen, từ dưới một bóng cây, Thẩm Kỳ Tinh bước ra, màn hình điện thoại trong tay vẫn còn sáng, trên đó có một cuộc gọi vừa mới được kết thúc.
Môi Thẩm Kỳ Tinh khẽ cười, cất điện thoại di động vào trong túi quần, sóng mắt khẽ chuyển, vẻ mặt mệt mỏi, thản nhiên tiêu sái phóng xe hướng về phía căn biệt thự.
Vừa vào cửa liền nhìn thấy sắc mặt khó coi của Thẩm Hải Quyền, không khí bị đè nén, còn Lam Yến thì đang chống nạnh đứng ở trước mặt ông ta, thần sắc tức giận lớn tiếng la hét.
Thấy cậu ta đi vào, miệng cứng ngắc, miễn cưỡng giảm giọng xuống. Khuôn mặt phẫn nộ của Thẩm Hải Quyền cũng không phải muốn thu lại là thu lại được ngay.
"Con đã về sao?” Thẩm Hải Quyền vuốt vuốt mái tóc trên đầu, đứng lên, "Có thể ăn cơm rồi."
"Ha ha, còn có tâm tình mà ăn sao?" câu nói kia của Thẩm Hải Quyền làm cho cơn tức giận của Lam Yến lại sôi trào.
Mặt Lam Yến lạnh lẽo, tức giận nhìn Thẩm Hải Quyền, cũng không quản Thẩm Kỳ Tinh còn ở đây, lớn giọng nói, "Chúng ta sắp bị đuổi ra ngoài rồi, anh còn có tâm tư ăn."
Nói xong, Lam Yến nhân tiện thở hổn hển, cất bước đi lên lầu, tiếng đóng cửa rung trời vang lên.
Cô gái mới vừa rồi bị Lam Yến giáo huấn chân tay luống cuống đứng một bên, không dám động đậy.
"Đưa thức ăn đến phòng cho phu nhân.” Thẩm Hải Quyền hướng về phía cô gái kia nói, bộ dáng ông lúc này rất mệt mỏi.
Cô gái nhẹ nhõm chạy đi, Thẩm Hải Quyền thở dài, từ ái nhìn đứa con trai ông yêu thương nhất, "Không việc gì đáng ngại, mẹ con chẳng qua là có chút mệt mỏi thôi."
Thẩm Kỳ Tinh bĩu môi, không lên tiếng phủ định, đi theo Thẩm Hải Quyền đến phòng ăn.
Trì Tiểu Úc, đây mới chỉ là bắt đầu thôi, cô cũng không nên đắc ý quá sớm làm gì.