Thẩm Hải Quyền khôi phục sự tỉnh táo, mặt không chút thay đổi, lạnh lẽo nhìn hai người bọn họ, giờ này ông ta rất có uy nghiêm.
Giản Diệc Tu khẽ nhíu mày, xem ra người này có thể lãnh đạo Cẩm Tú nhiều năm cũng không phải là toàn bộ dựa vào vận khí.
Thẩm Hải Quyền có thể tỉnh táo lại nhanh như vậy, chứng tỏ ông ta cũng là một người có tâm cơ thâm trầm.
Thẩm Hải Quyền chỉ nhìn Giản Diệc Tu một cái, cái nhìn kia sắc bén lạnh lẽo giống như là hàn đao.
Trong lòng ông, mặc dù đã khẳng định Giản Diệc Tu không phải là một người đơn giản, nhưng mà anh ta cũng chưa có đủ trình độ để làm ông phải sợ hãi. Dù trong tay Trì Tiểu Úc có 51% cổ phần của Cẩm Tú nhưng ông lại nắm giữ Cẩm Tú trong tay, nhu vậy ông đã đủ khả năng để dẫm Cẩm Tú ở dưới chân.
"Trì Tiểu Úc, vì là con gái của ta, ta cho ngươi thêm một cơ hội cuối cùng, nghe theo lời ta thì mọi chuyện vẫn như cũ, nếu không biết điều cũng đừng trách cha ngươi vô tình.” Thẩm Hải Quyền cắn răng nói.
Vẻ mặt Trì Tiểu Úc thản nhiên, cô cũng muốn tiếp tục sống cuộc sống vô ưu vô lo như hiện tai, sống một cuộc đời dễ dàng ai chả muốn.
Nhưng mà, khi cô đưa ra quyết định về nhà ngày hôm nay, một bước đi này đã vô phương thay đổi rồi.
Trì Tiểu Úc nắm chặt bàn tay Giản Diệc Tu, bàn tay anh to lớn, rộng rãi, khi sờ lên có chút hơi thô ráp, nhưng lại mang cho cô cảm giác ấm áp và an toàn.
Trì Tiểu Úc hướng về phía anh nhẹ nhàng cười một tiếng, khóe mắt cong cong, trong đáy mắt léo tinh quang.
"Người đàn ông này chưa bao giờ cần phải nằm trong các sự lựa chọn.” Trì Tiểu Úc nghiêng đầu, chuyển hướng nhìn về phía Thẩm Hải Quyền, ánh mắt kiên định, thần sắc nghiêm túc, "Anh ấy áp đảo tất cả các sự lựa chọn, vì anh ấy là độc nhất vô nhị."
Giản Diệc Tu con ngươi khẽ nhếch, nhìn về phía cô, anh hình như có chút tán thưởng ngoài ý muốn với câu nói này của Trì Tiểu Úc. Mí mắt Giản Diệc Tu rũ xuống, đang suy nghĩ gì đó.
"Rất tốt.” Thẩm Hải Quyền tức giận đến mức tận cùng rồi, "Từ nay về sau, ngươi và Thẩm gia không còn liên quan gì nữa, cút ra ngoài."
Giản Diệc Tu có thể cảm giác được bàn tay nhỏ bé của Trì Tiểu Úc đang nắm chặt bàn tay mình, cô nắm thật chặt, dùng hết sức lực làm cho anh cũng có thể cảm giác được một ít đau đớn, nhưng trên mặt cô lại chỉ bày ra vẻ mặt coi thường.
"Ai mà thèm ở đây cơ chứ.” Trì Tiểu Úc cười lạnh, "Cẩn thận làm cho tôi không vui, tôi sẽ cho người đuổi hết mấy người ra ngoài đó, đừng quên, nơi này là thuộc quyền sơ hữu của tôi. Ông nội truyền cho mẹ tôi, mẹ đã truyền nó lại cho tôi rồi."
"Cút cút cút! " Thẩm Hải Quyền trở tay đập vỡ một bình sứ thanh hoa, mảnh sứ vỡ nát, phát ra tiếng keng keng chói tai.
Trì Tiểu Úc nhìn mảnh sứ trên mặt đất, hơi đau lòng, đây là bình sứ mà bạn của mẹ tặng cho bà lúc bà còn sống.
Trì Tiểu Úc cười lạnh, không nói thêm một lời nào nữa, lôi bàn tay Giản Diệc Tu, kéo anh rời đi.
Đi tới cửa, ngay lập tức nhìn thấy Vương thúc, hình như nãy giờ ông vẫn ở chỗ này đợi hai người bọn họ.
"Vương thúc, cháu đi đây. Trì Tiểu Úc cười ấm áp, vui vẻ nói.
"Ừ.” Vương thúc khẽ mỉm cười, đưa tay xoa đầu cô, "Vương thúc chờ tiểu thư trở lại."
Trì Tiểu Úc nhịn xuống chua xót trong lòng, cũng không hề quay đầu một cái nhìn ngôi nhà chứa đầy ký ức tuổi thơ của mình, mà dứt khoát nâng bước rời đi.
"Chiếu cố tốt cho Tiểu Úc đó.” Vương thúc hướng về phía Giản Diệc Tu nói, "Nó đã sống quá mệt mỏi rồi."
Giản Diệc Tu không đáp, chỉ gật đầu một cái, rồi nhanh chóng đuổi theo Trì Tiểu Úc.
Quay đầu xe hơi, chạy nhanh rời khỏi Thẩm gia, Trì Tiểu Úc nhìn xuyên qua cửa sổ xe hơi nhìn về phía cửa chính khu biệt thự, Vương thúc vẫn đứng nơi đó nhìn bọn họ rời đi.
Thân hình Vương thúc cao lớn cao ngất, thời gian trôi qua cũng không còn thấy rõ nữa.
Tay Trì Tiểu Úc xoa cái mũi của mình, cúi đầu, không hề nói chuyện.
Đột nhiên mới nhớ tới Giản Diệc Tu đang còn ở bên cạnh cô, Trì Tiểu Úc mới ngẩng đầu, nhìn anh, đôi mắt to, sáng ngời, dưới ánh trăng lấp lánh.
"Tóc em rối rồi này.” Tay phải Giản Diệc Tu hơi dùng sức, vuốt vuốt mấy sợi tóc rối trên đầu cô, xong rồi mới thu hồ tay lại, khoác lên trên tay lái, tiếp tục chú tâm lái xe.