Thẩm Hải Quyền vừa bước vào cửa nhà, liền nhìn thấy Lam Yến, cô ngồi đang đưa lưng về phía ông ta, bên cạnh có một cô gái tầm 17 tuổi, đang cúi đầu, hình như đang bị Lam Yến giáo huấn.
“Sao vậy? Lại có chuyện gì khiến em tức giận sao?” Thẩm Hải Quyền đi về phía Lam Yến, mặc dù lời nói trách cứ nhưng trong giọng nói lại tràn đầy sự cưng chiều.
Lam Yến lạnh lùng liếc nhìn ông, hừ lạnh một tiếng, xoay người một cái liền lộ ra hai người bị cô ngăn trở đằng sau.
Hai tay Lam Yến ôm ngực, bộ dáng chờ xem kịch vui.
Thẩm Hải Quyền vừa nhìn thấy hai người kia, sắc mặt lập tức khó coi, nghĩ cho tới chuyện hôm nay trong phòng làm việc bị bọn họ làm bẽ mặt. Sau khi Trì Tiểu Úc và Giản Diệc Tu rời đi, Triệu Húc Nghiêu cũng chịu nói rõ ràng nguyên nhân sự việc.
Cái đồ phế vật kia hư việc thì nhiều hơn thành công, không hiểu sao Triệu Húc Nghiêu có thể nghĩ ra loại phương pháp ngớ ngẩn này, còn đem cả Cẩm Tú cuốn vào trong mớ bòng bong đó.
Thấy không khí khẩn trương, cô gái bị giáo huấn lúc nãy rất thông minh im lặng chuồn đi.
Trì Tiểu Úc nhìn thấy ông ta, lập tức ngồi thẳng người, kề tai Giản Diệc Tu nói nhỏ, cố ý lộ ra nụ cười, quyệt miệng. Bộ dáng của cô lúc này có thể làm tức chết Thẩm Hải Quyền.
“Trì Tiểu Úc, không thấy được cha ngươi đã trở về sao? Ngay cả lễ nghi cơ bản cũng không có?” giọng nói Thẩm Hải Quyền trầm trầm, đè nén lửa giận.
Ngón tay Trì Tiểu Úc gãi gãi lỗ tai, không mặn không nhạt nói, “À?”
Hành động có thể làm tức chết người này của cô là học được từ Giản Diệc Tu, chỉ là khi đó Giản Diệc Tu bày ra vẻ mặt lạnh lùng, còn cô là vẻ đắc chí mà thôi.
“Ngươi...” Thẩm Hải Quyền đang muốn nổi giận, ngay lập tức đã bị một trận lãnh khí cưỡng chế dập tắt.
“Thẩm tổng giám đốc.” Giản Diệc Tu lạnh lùng lên tiếng, “Nổi giận trước mặt khách nhân chính là lễ nghi của Thẩm gia sao?”
Tròng mắt Thẩm Hải Quyền nheo lại, tia nham hiểm sắc bén xuất hiện nơi đáy mắt, ông lần nữa cảm nhận được khí thế mạnh mẽ hơn người của Giản Diệc Tu.
Đầu óc Thẩm Hải Quyền cũng không phải là không nhanh nhạy, nếu đến bây giờ mà ông còn nghĩ rằng Giản Diệc Tu là một tiểu nhân vật không có danh tiếng, vậy ông là một người ngu ngốc rồi.
Từ trong miệng Triệu Húc Nghiêu, ông đại khái đoán ra được, người trẻ tuổi ngang ngược càn rỡ xông vào phòng làm việc của ông hôm nay, hẳn là Tần Lương người của Tần thị.
Mà Tần Lương, rõ ràng luôn nhìn vẻ mặt của Giản Diệc Tu để làm việc.
Giản Diệc Tu có thể làm cho Tần Lương nghe theo, vậy thì người đàn ông này như thế nào có thể là một người bình thường đây?
Trì Tiểu Úc nhìn khắp phòng một lượt, những nhân vật quan trọng cũng đã đến đông đủ, không có người không phận sự ở đây, lúc này cô không nói, thì còn đợi đến khi nào.
Trì Tiểu Úc đứng vọt dậy, khụ một tiếng, hấp dẫn ánh mắt của mọi người lên người mình.
Thẩm Hải Quyền nhướng mày, mỗi khi Trì Tiểu Úc muốn nói gì đó, đầu của ông cũng rất đau, đứa con gái bất hiếu này từ nhỏ luôn có đủ mọi cách để làm tức chết ông.
Trì Tiểu Úc khẽ mỉm cười, không hề để ý vẻ mặt chán ghét của Thẩm Hải Quyền, hai tay kéo khuôn mặt lạnh Giản Diệc Tu về gần phía cô, mặt hai người dán thật chặt, ở trên mặt anh hôn ngọt ngào một cái.
Mặt Giản Diệc Tu hơi cứng nhắc một lúc, hai mắt nhìn cô, trong lòng anh ngay lập tức hiểu quyết định của cô.
“Hôm nay tôi muốn tuyên bố một chuyện.” Trì Tiểu Úc ưỡn ngực, ngẩng cao đầu, mắt mỉm cười, “Tôi và Giản Diệc Tu đã kết hôn, Giản Diệc Tu chính là người đang ở trước mặt mọi người lúc này.”
Cô vừa dứt lời, không khí trong nháy mắt liền trở lên căng thẳng, ánh mắt Thẩm Hải Quyền từ từ trở nên thâm trầm, “Ngươi lặp lại câu đó một lần nữa.”
Khí thế Thẩm Hải Quyền so với khí thế Giản Diệc Tu thật sự kém hơn rất nhiều, vì vậy Trì Tiểu Úc không hề cảm thấy chút áp lực khi đối mặt với ông, hơn nữa bây giờ ở bên người cô còn có Giản Diệc Tu.
Vẻ mặtTrì Tiểu Úc hờ hững, không quan tâm tâm tình biến hóa của Thẩm Hải Quyền, hơi nhún vai, ông muốn cô nhắc lại thì cô liền thuận tiện nói lại cho ông ta vậy, “Tôi đã kết hôn với anh ấy.”
Thẩm Hải Quyền giống sư tử bị chọc giận, ông thật hận không thể xé Trì Tiểu Úc, và người đàn ông Giản Diệc Tu ra làm mấy mảnh ngay lúc này, hai người bọn họ từ đầu tới cuối không hề để ông vào trong mắt.